Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 204: Chương 204




Khi bác sĩ lấy máu của Kỷ Ái Quân, nữ nhân kia cũng bắt đầu bị tra hỏi.

- “Ngươi tên là gì?”

Kỷ lão gia nhìn nữ nhân trước mặt run rẩy khẽ nhíu mày. Dám trèo lên giường con trai ông dã tâm cũng thật lớn, nếu lần này ông mất người con dâu kia ông sẽ không tha cho ả!

- “Con tên Phương Lãnh.”

Cô chống cằm hai mắt hàn chứa tia buồn bã phóng ánh mắt tới phía dưới lầu một, bọn họ còn đang vui đùa vẫn chưa ai biết mọi việc xảy ra.

- “Vậy tại sao cô lại lên lầu và đi vào nhầm phòng con trai tôi?'

- “Chuyện đó chỉ là hiểu lầm! Hôm nay khi con tới nơi này vừa đi được một đoạn liền bị một người vô ý làm bẩn y phục vậy nên con được quản gia hướng dẫn lên phòng thay đồ. Vì nơi này có phòng nhưng không có số, mỗi phòng có người sẽ được đề biển có người trên cửa phòng. Căn phòng kia không hề có người...nên con mới dám bước vào.”

Đây là logic của nữ chính mấy bản ngôn tình, đều là bị nam chính đè và hoàn cảnh cũng như vậy! Không biết cô làm trên người nữ phụ có công hiệu khác hay không! Cô đành để cô ta thử nghiệm!

- “Vậy hãy mau lấy đồ của cô ta đi giám định! Nếu thật sự cô bị oan chúng tôi sẽ bù đắp tinh thần cho cô!”

Phương Lãnh hai mắt hoe đỏ gật đầu.

Quả nhiên là bạn của nữ chính! Phương Lãnh chính là một người bạn của nữ chính thường xuyên giúp nữ chính rất nhiều thứ, cũng là người bày ra bao nhiêu mưu kế khiến cho nữ phụ chịu bao nhiêu trừng phạt khắc nghiệt. Đáng tiếc bây giờ cô ta đang bị cô nắm thóp nên chẳng thể phản lại cô. Nhếch nụ cười nhạt cô xoay ly rượu vang đỏ nhấp một chút.

Đợi hơn 15 phút nữa bác sĩ gia đình cũng đã bước ra.

- “Trong người của Stiver thiếu gia hoàn toàn không có một chút dấu hiệu bị hạ thuốc!”

- “Cái gì?'

- “Không thể nào!”

Gia đình hai bên có chút ngạc nhiên. Nếu Stiver nói đúng thì ngoài việc bị hạ thuốc ra cũng chẳng có một kiểu giải thích khác. Cô liếc qua nhìn nữ chính núp sau cái cột cũng lười quản chỉ an tĩnh ngồi nhìn màn kịch trước mắt. Thỉnh thoảng còn không quên lộ ra tia thất vọng.

- “Lam Đông Vũ em nghe anh giải thích! Nhất định có người hại anh! Em phải tin anh!”

Stiver lao tới nằm lấy tay cô, hắn thật sự chính là bị hại.

- “Tại sao em lại phải tin anh?”

Cô nhẹ nhàng hất tay anh ra, Kỷ Ái Quân xem chán kịch cũng lên tiếng.

- “Anh nói có kẻ hại anh vậy...hãy đưa ra bằng chứng? Trên người anh không hề có dấu hiệu bị hạ thuốc! Nếu như anh nói đúng thì cô gái kia gặp anh sau khi anh bị hạ thuốc nên dù có xét trên người cô ấy cũng không có lợi ích.”

- “Đủ rồi!”

Kỷ lão gia nhìn qua Alex nhíu này.

- “Sao vậy? Không cho con nói? Người đây là phân biệt đấy! Dù sao con cũng là con của người mà! Không phải sao?”

Kỷ Ái Quân nhìn tới người “cha” của mình khẽ cười.

- “Bây giờ chuyện đã như vậy chúng ta cũng không thể coi như không thấy! Nếu Vũ tiểu thư không chê, tôi nguyện ý làm người kế thừa hôn ước ấy!”

- “Alex! Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Stiver tức giận muốn tiến tới bóp cổ Kỷ Ái Quân nhưng liền bị cô chặn lại. Cô nhìn qua hai gia tộc khẽ cười.

- 'Chúng ta có thể để chuyện hôn ước lùi ra sau chứ? Dù sao bây giờ con cũng không có tâm trạng bàn tới chuyện hôn sự!”

Cô đưa tay lên khẽ xoa mi mục, cả người mảnh khảnh được một người hầu đỡ tựa như nếu cô ấy bỏ cô ra một làn gió thổi qua cô cũng sẽ bay.

Không thể tin được một nữ nhân chém giết bao người, một nữ nhân bá đạo như vậy lại có diễn xuất khiến người ta kinh ngạc!

- “Được! Chuyện này chúng ta sẽ để sau!”

Lam lão gia vừa dứt lời bên giám định cũng đã có kết quả! Váy của Phương Lãnh quả thực không hề có chất kích thích!

Cô nhìn Stiver một bộ dáng oan nhưng không thể nói ra trong lòng chính là vô cùng vui vẻ.

Không biết cảm giác của hắn ra sao, cho hắn cảm nhận một chút cảm giác trước kia của cô cũng không tệ. Nhưng tất cả bây giờ mới bắt đầu!

Sau khi mọi người rời đi cô nhắm mắt dưỡng thần, Kỷ Ái Quân đem tới cho cô một con vịt quay.

- “Hồi trước Stiver có nói cô rất thích ăn vịt quay?'

Nhìn món cô từng thích ăn trước mặt cô liền ẩn nó ra.

- “Bây giờ ăn cũng chỉ như rơm rạ! Đúng rồi! Sắp thi cuối kỳ bây giờ ngươi có thể tạm nghỉ! Chờ thi xong anh có thể quay lại làm việc!'

- “Được!”

Hắn vừa nói xong liền rời đi, hơn 30 phút sau cô liền thấy xe của Kỷ gia tới đón hắn đi. Lần này Kỷ Ái Quân trở lại Kỷ gia e sẽ không yên, nhưng cô lại rất mong chờ cái không yên đấy! Bây giờ cô lại muốn nói tới sự việc của nữ chủ. Làm sao để chặt đứt hoàn toàn!

Một tuần học trôi qua! Stiver không ngừng tìm cách dỗ ngọt cô, mong cô hết dỗi nhưng hắn lại không nghĩ rằng..cô vốn chẳng dỗi. Dù sao một chút tình cảm cô dành cho hắn cũng không có thì hỏi thử sao cô dỗi hắn đây?

Cuối cùng cô cũng tìm được một ngày đẹp trời! Hôm ấy là ngày cuối buổi học, cô tới sớm hơn bình thường ngay cả Stiver bình thường tới muộn nhưng cũng lẽo đẽo đi sớm theo cô.

- “Đã hai tháng rồi! Em vẫn chưa hiểu lòng anh hay sao?'

Nhìn Stiver đã hốc hác đi một chút cô liền đảo mắt ngây thơ nhìn qua.

- “Anh nói muốn tôi hiểu gì đây?”

Đây là lần đầu tiên cô nói quá ba chữ với hắn làm trái tim Kỷ Ái Quân đập rộn ràng.

- “Anh muốn nói em có tin anh sao? Tuy không thể giải thích nhưng ngày hôm ấy anh thực sự bị hại!”

- “Vậy thì sao? Coi như hôm ấy anh bị hại đi vậy sau này sẽ thế nào? Anh có quá nhiều nữ nhân yêu thích, tôi không mong muốn chuyện ấy xảy ra. Tôi muốn một tình yêu an toàn!”

- “Nếu em nguyện tha thứ cho anh! Anh xin bảo đảm nhất định sẽ làm em có cảm giác an toàn! Anh sẽ cho em một mái nhà!”

Nghe vậy cô nhíu mày nhấc cổ hắn lên bóp thật chặt môi tà ác hé nụ cười. Không còn là con thỏ trắng nữa...

- “Đừng bao giờ nói sẽ cho tôi một mái nhà! Tôi buồn nôn!”

Nói rồi cô hất hắn vào một góc tường, Stiver nhanh chóng trụ lại.

- “Em!”

Cùng lúc đó hệ thống cũng báo nữ chủ đã ở bên ngoài. Cô nhếch môi cười thu lại bộ dáng hung thần hắc sát cả người trở lại bộ dáng lười biếng.

- “Anh biết Dư Giai Tuệ thích mình chứ?”

Tay nắm cửa lớp Dư Giai Tuệ khẽ dừng lại.

- “Em muốn anh tránh xa cô ta sao?”

Stiver hiểu lầm ý cô, tên này có thật là nam chính không vậy? Ông trời mắt có tật ư? Lần nào cũng giao vai chính cho một kẻ ngáo ngơ như vậy. Cô liền ngồi xổm xuống rủ hắn nói chuyện.

- “Ý tôi là anh thấy Dư Giai Tuệ là người thế nào? Cô ấy rất thích anh! Cô ấy cũng là bạn thân của tôi, tôi không mong anh làm tổn thương cô ấy! Tôi muốn ghép đôi hai người!”

Cô vừa nói xong mặt nam chính liền biến sắc.

- “Đó là điều không thể! Cô ta thực sự rất phiền phức, suốt ngày bám lấy em. Tuy cô ta có máu rất thơm nhưng để yêu là chuyện không bao giờ có thể! Dù em có đem cô ta trói lại tặng tôi free tôi cũng sẽ không bao giờ nhận!”

*Nữ chính chạy đi rồi!”

Cô ngả người ra sau ghế khẽ cười. Giờ đã xong! Người cô cũng đã gài cả rồi giờ chỉ chờ người sập bẫy!

*Ký chủ! Cô càng ngày càng đáng sợ!*

Cô liếc qua hệ thống khẽ cười.

*An tâm, ta và ngươi còn nhiều điều tâm sự! Ngoài ra...đây mới chỉ là một phần!*

Hệ thống bây giờ hiện lên thông tin của cô, cô vẫn là Vũ Nhạc nhưng hình ảnh đã đổi thành người có mái tóc bạch kim, là nguyên thân của cô trước kia! Hệ thống khiếp sợ nhìn ánh mắt lạnh băng của cô. Nghe theo hắn phải chăng là lựa chọn sai lầm?

Lần đầu tiên hệ thống nghi ngờ về sự lựa chọn này. Nhưng nó tin...ông trời hẳn đã có sắp xếp!

Nhìn thấy cô bỗng nhiên yên lặng Stiver muốn tiến lên nhưng liền bị cô hất ra, cô vẫn mỉm cười thật ưu nhã nhìn hắn. Ánh mắt không một tia cảm xúc..

- “Được, tôi tha thứ cho anh. Nhưng chúng ta phải làm lại từ đầu! Chúng ta hẹn hò nhé?”

Stiver nghe vậy liền biết cô vẫn chưa tha thứ cho mình nhưng không hiểu sao hắn có niềm tin! Cô nhất định sẽ yêu hắn!

Kỷ Ái Quân đứng bên ngoài tay siết chặt nắm cửa, nữ nhân kia thật không nghe lời! Như vậy bảo hắn phải làm sao đây? Hít lấy hương thơm trên áo khoác cô lưu lại ánh mắt của Kỷ Ái Quân khẽ đỏ lên nhưng rất mau dịu lại.

Chậc! Hắn cần phải có thời gian kìm hãm dài hơn nữa!

Cầm chiếc đầu của một nữ sinh khác đang còn nhỏ máu đen Kỷ Ái Quân tiêu sái rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.