Sớm hôm sau cô tỉnh lại liền thấy Huân Khinh Dạ đang ngồi bên đầu giường nhìn cô, có vẻ như hắn cảm nhận được điều gì đó! Cô mỉm cười nắm lấy tay Huân Khinh Dạ nhẹ nhàng nói.
- “Chào buổi sáng!”
Cô lúc này thật dịu dàng, Huân Khinh Dạ như chìm vào khung cảnh ấy điềm nhiên đáp lại.
- “Chào buổi sáng!”
Câu nói này không biết họ đã nói với nhau bao nhiêu lần, nhưng đứng trước bão tố sắp tới họ lại lưu tâm thêm một chút. Mỗi một khoảnh khắc tốt đẹp như vậy khiến họ không muốn để tâm tới cái thế giới thối nát ngoài kia! Cô cứ như vậy, như một thiên sứ không vấy bẩn không lo sự đời! Còn anh là một chàng hoàng tử, đánh bại quái thú ngoài kia bảo vệ cô, đánh thức cô bằng tình yêu chân thành của mình!
Nhưng họ biết đó là điều không thể! Khoác lên chiếc cặp quen thuộc, họ cùng nhau đi qua con đường ấy. Bất quá khi tới trường họ lại thấy cảnh sát, đã là vụ án thứ 2 kể từ ngày tên đó tới đây! Trên thị trấn bắt đầu treo kha khá những thông báo tìm người, những vụ việc kỳ lạ xảy ra khiến mọi chuyện càng ngày càng khác lạ. Người dân cũng chẳng còn mấy ai dám ra ngoài vào ban đêm nữa.
Huân Khinh Dạ vẫn như cũ che mắt cô lại, cô mỉm cười cảm nhận bàn tay ấm áp của hắn cũng không có kéo xuống mặc kệ hắn giúp cô thoát khỏi vũng máu ấy. Cũng không phải lần đầu...cô chợt nhận ra tuy sống trong thế giới tắm bằng máu này nhưng lần này cô vẫn chưa phải ra tay như trước, chưa từng trực tiếp kết thúc một mạng sống của ai.
- “Cảm ơn!”
Huân Khinh Dạ sau khi đưa cô ra khỏi đó liền buông tay, hắn nghe lời cảm ơn của cô không nói một lời mà dịu dàng xoa mái tóc mềm của cô.
- “Cậu muốn ăn mứt dâu không? Tôi mới đi qua nơi đó, có vẻ rất ngon!”
Cô lắc đầu tự giác ôm lấy cánh tay Huân Khinh Dạ mỉm cười.
- “Không cần! Cũng sắp vào lớp rồi! Chúng ta tới lớp sớm một chút! Hôm nay chúng ta phải học rất nhiều!”
Cô không để ý lắm tới ánh mắt của mọi người khoác tay hắn hiên ngang vào lớp.
Hôm nay cô không trốn môn giải phẫu nữa! Vào trong phòng giải phẫu một mùi hôi tanh tanh bốc lên, một số người tuy đã học lần trước vẫn không chịu nổi mà bỏ chạy đi nôn!
Minh Thành mỉm cười từ tốn bước vào nhìn mọi người ôn hòa nói.
- “Hôm nay chúng ta chỉ có những cái xác sắp hỏng! Vậy các em hãy thử chuẩn đoán cái xác này đã chết bao nhiêu lâu? Nếu các em đoán đúng hoặc hơn thiếu hai tiếng tôi sẽ bao các em đi ăn quán lẩu ở cổng trường! Nhưng nếu các em có 2 nhóm không đoán trúng...các em phải mời tôi đi ăn!”
Nghe vậy cả lớp đều nháo nhào lên, một số nữ sinh muốn kiếm cớ đi ăn cùng thầy sao có thể bỏ qua?
- “Nhất định chúng em sẽ nhận vụ cá cược này! Thầy nhớ giữ lời!”
Một bạn nữ khá đáng yêu lên tiếng, Minh Thành gật đầu biểu thị rồi lại lên tiếng.
- “Bây giờ tôi sẽ tính giờ! Các em mau chóng làm!”
Cô lật ra khăn che màu trắng, một cái xác cô chạm vào đã không còn cứng bỗng cô nhớ tới lời lúc trước về sự hư thối của tử thi.
Vết lục ở hố chậu phải là biểu hiện của sự hư thối, nó xuất hiện sau 24 giờ đối với mùa hè và 36 - 48 giờ đối với mùa đông. Vết lục lan ra toàn bụng khoảng 48 - 72 giờ. Toàn thân trương căng, da bong và thối đầy mảng lục và mọng nước nạn nhân chết khoảng 1 tuần đối với mùa hè và 1 - 2 tuần đối với mùa đông.
Cô nhìn tới vết lục ở hố chậu, bây giờ đang là mùa xuân chuẩn bị tới hè, nhiệt độ chưa quá nóng nhưng cũng không quá lạnh, vết lục đã loang ra bụng, trên da cũng xuất hiện vết bong. Xác này hẳn đã chết trên 72 giờ! Người nhà nạn nhân một là hiến xác cho nơi này hai là...nạn nhân không có gia đình nên sau khi chết bị đưa tới nơi đây! Cô muốn đem tử thi này đặt lên cân bởi lẽ như vậy sẽ cân được ngày người này chết! Bởi trung bình một ngày tử thi sẽ giảm đi 1kg! Nhưng nếu Minh Thành đã ra câu đố như vậy hẳn hắn sẽ không để cho học sinh cân tử thi! Đành phải mổ nội tạng để kiểm tra!
Đưa mắt lên cô liền thấy Huân Khinh Dạ cũng đang nhìn mình, có lẽ ý kiến của hắn cũng giống cô! Đem mọi suy luận kể với người cùng nhóm cô liền được chấp thuận giải phẫu tử thi!
Đối mặt với vấn đề này ban đầu Huân Khinh Dạ không muốn cô cầm dao nhưng cô lại muốn thử! Cô muốn thử cảm giác cầm dao từ từ mồ xẻ một cái xác như nào mà khiến đa số những kẻ ở thế giới này mê mẩn tới vậy! Huân Khinh Dạ nhìn vào ánh mắt kiên quyết của cô liền biết không thể làm cô nản chí liền thở dài.
- “Nếu cậu muốn làm như vậy tôi sẽ ở bên chỉ cậu!”
Lời này của hắn cuối cùng cũng làm cô hài lòng gật đầu. Minh Thành đứng bên kia thú vị nhìn cô, Thư Di này quả thực rất có khả năng! Tuy việc này rất dễ những xác chết kia mới để 4-5 ngày bất quá nếu sảy ra suy đoán nhầm rất dễ bị sai, cách tốt nhất cũng là cẩn thận nhất nên mổ tử thi kiểm tra cơ quan nội tạng.
Cô bắt đầu hạ đao đầu tiên, cảm giác thật khó tả!
Ban đầu cô thực sự muốn thử cách đo nhiệt độ của tử thi nhưng lại lo sợ nhiệt độ của tử thi bị thay đổi bởi phòng lạnh cũng như việc tìm thấy tử thi lúc nào ở đâu nhiệt độ lúc đó như nào...khiến cô không dám chắc.
Sự nghiêm túc của cô thành công thu hút Minh Thành lại gần, có vẻ như Huân Khinh Dạ cảm giác được việc này liền đi tới chắn đường Minh Thành không muốn cho hắn lại gần cô!
Minh Thành thấy vậy nhẹ nhàng lướt qua Huân Khinh Dạ tới cạnh cô mỉm cười.
- “Em làm rất tốt nhưng dao cần nghiêng thêm một chút! Huân Khinh Dạ em có thể qua đây một chút, tôi cần chỉ em ấy!”
Huân Khinh Dạ vẫn không có ý nhường, cô cũng chẳng buồn chơi với Minh Thành liền mặc kệ.
- “Em không thể làm phiền thầy! Nếu như vậy các bạn sẽ cho là em được thầy thiên vị! Như vậy không tốt, thì thôi thầy cứ đứng đó nói em sai chỗ nào! Em chỉnh một chút là được!”
Nói rồi cô đem đao chéo một chút theo lời hắn nói! Minh Thành thấy vậy cũng không nói nhiều sải bước đem Huân Khinh Dạ đẩy ra một bước đem cô vây vào lòng. Một số học sinh bị thu hút nhìn lên thấy cảnh tượng như vậy không ngừng hâm mộ và ganh tị! Trừ cô, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cô khiến cô có chút co rụt lại.
- “Nhưng nếu để em phá hỏng xác của tử thi tôi càng thấy lo hơn! Giả dụ hôm nay là bệnh nhân của em đang cần em phẫu thuật thì sao? Em dùng dao cắt như vậy...bệnh nhân của em phải làm sao? Em không xứng làm một bác sĩ!”
Nghe lời như vậy cô có chút nghẹn họng.
- “Mỗi đao em phải cẩn trọng, không thể vì đây là tử thi mà em có thể phá hỏng nó!”
- “Em xin lỗi!”
Cô thành thực xin lỗi! Có lẽ cô đã quá nóng vội, bất quá giờ cô mới để ý tới có quá nhiều ánh mắt ganh tị đang nhìn mình có chút buồn cười. Đám người đó có thể ganh tị với cô sao? Nếu họ biết kẻ đang đứng đây là một tên biến thái máu lạnh giết người hẳn sẽ không còn dám ganh tị!
Minh Thành nắm lấy tay cô nhẹ nhàng thao tác, mũi của hắn dường như chỉ cảm nhận được mùi hương của cô! Đây là lần đầu tiên hắn thấy bình yên như vậy, tham lam cảm nhận mùi hương của cô. Cô cảm nhận hắn càng ngày càng dựa sát mình nhanh chóng dừng lại mỉm cười.
- “Em không thể một mình chiếm dụng cái xác! Tới lượt bạn khác rồi!”
Lời cô nói xong khiến Minh Thành có chút không nỡ, cô nhìn qua Huân Khinh Dạ như muốn nhào tới cắn người liền mỉm cười trấn an hắn. Bất quá khi Minh Thành nhìn thấy cô cười với Huân Khinh Dạ lại có chút gai mắt...thật muốn đem đôi mắt kia lấy xuống để nữ nhân kia chỉ có thể thấy hắn...một mình hắn mà thôi!