Về tới nhà cô nhìn mảnh giấy trên bàn liền hiểu! Hai người ba mẹ kia lại đi du lịch yêu đương rồi! Huân Khinh Dạ theo sau nhìn cô như muốn nói gì, cô cũng như hiểu được quay lại nhìn hắn nhíu mày.
- “Cậu muốn nói gì sao?”
- “Minh Thành! Hắn không phải người tốt, cậu nên cẩn thận!”
Cô mỉm cười như đùa với lửa mà vuốt ve mặt Huân Khinh Dạ.
- “Cậu nói sao? Thầy ấy không phải người tốt ư? Sao có thể chứ! Thầy ấy cũng rất tận tâm với nghề nha, tôi thấy thầy rất kiên nhẫn giảng giải từng bài một cho các bạn! Thậm chí còn cho tôi nghỉ học!”
Huân Khinh Dạ nghe vậy liền nhíu mày khó chịu đem tay cô giữ lại, một tay khác ôm lấy eo cô kéo sát lại gần hắn.
- “Vậy ai xin nghỉ cho cậu đều là người tốt sao? Vậy tôi là người gì?”
Thấy ánh mắt hắn đổi rồi khiến cô có chút ba chấm.
- “Thực ra cũng không phải! Ý tôi là thầy rất được các bạn yêu thích, trừ tôi! Bởi tôi lại yêu thích cậu hơn nè!”
Cô ở trong lòng Huân Khinh Dạ đưa tay vẽ lên trái tim trong lồng ngực hắn, Huân Khinh Dạ lúc này mới hài lòng thả cô ra.
- “Vậy nghe lời tôi! Tránh xa tên đó ra, đúng rồi! Cẩn thận với tất cả nám nam nữ hay vây quanh cậu, cuộc đời nhiều thứ bất ngờ lắm!”
- “Được!”
Cô hôn lên cằm Huân Khinh Dạ vui vẻ đáp ứng. Huân Khinh Dạ nhìn bàn tay ngọc ngà của cô muốn hôn lên nhưng lại sợ dọa cô bỏ chạy liền ho khan quay đi.
- “Được rồi! Hôm nay tôi sẽ sang nhà cậu ở, trông cậu!”
- “Được! Hay cậu mang vali sang đây ở luôn đi? Dù sao ba mẹ tôi cũng đâu coi tôi là con đâu, cậu mới là con ruột của họ mà!'
Huân Khinh Dạ nghe vậy cả tai đều đỏ lên.
- “Đ..được!”
Lắp bắp nói được một câu Huân Khinh Dạ liền tông cửa bỏ chạy, thấy dáng vẻ đáng yêu kia của hắn cô nhìn sao cũng thấy hắn đáng yêu! Đôi khi cô chỉ muốn cắn cho hắn một cái, người đâu mà đáng yêu dữ thần!
Tối hôm đó sau khi giúp Huân Khinh Dạ dọn vào phòng khách xong cô liền có ý muốn đem đống sách kia đi trả, Huân Khinh Dạ thấy cô mặc áo khoác muốn đi ra ngoài liền bám theo.
- “Muộn vậy rồi, ra ngoài nguy hiểm!”
Cô quay lại xoa đầu hắn mỉm cười.
- “Không sao! Tôi đi trả sách thôi, hay cậu đi cùng đi?”
- “Được! Nếu vậy chúng ta cùng đi đi, như vậy bớt nguy hiểm hơn!”
Huân Khinh Dạ nắm lấy gấu tay áo cô hai má đỏ ửng.
- “Được rồi đi thôi!”
Trên đường đi tới tiệm sách kia sao yên bình tới lạ! Những kẻ thường hay uống rượu bia cũng không còn thấy mấy, ông chủ tiệm sách thấy cô liền bày ra bộ dáng quen thuộc hiếm hoi nở nụ cười.
- “Sách mới đã tới! Có mấy quyển khá thú vị, cô muốn đi xem chứ?”
Cô nhíu mày lơ đãng nhìn qua, đều là những quyển có nội dung bạo lực và cường nữ. Cảm giác của cô có chút khác lạ! Cảm nhận hơi thở của ông chủ tiệm sách có chút nặng nhọc khiến cô nâng cao tâm thế phòng bị! Ai trong thế giới này cũng không tin được, trừ người nắm giữ linh hồn của Nĩ Nĩ kia.
Huân Khinh Dạ cũng như cảm nhận điều khác lạ lập tức tiến tới ôm lấy cô vào lòng, cách xa tên chú tiệm sách kia. Hắn ta cũng như cảm nhận được đe dọa cũng thu liễm lại một chút!
- “Chọn nhanh lên!”
Nghe Huân Khinh Dạ có chút nóng lòng rồi, cô mỉm cười cất lại hết đống sách kia quay qua nắm lấy tay hắn.
- “Nay tôi không mượn sách nữa! Cảm ơn ông chủ nhé!”
Ông chủ nghe cô nói có chút kinh ngạc.
- “Cô sẽ tới mượn vào lần sau chứ?”
Cô nghe vậy mỉm cười gật đầu.
- “Tôi sẽ quay lại mượn sau!”
Ông chủ nghe vậy cố nén tiếng thở phào nhưng bả vai cậu ta đã bán đứng chủ nhân, cô và Huân Khinh Dạ đều để ý thấy.
- “Đợt sách lần này cô không thích sao?”
Nhìn qua những cuốn sách khá thú vị cô lắc đầu cười.
- “Không có! Chỉ là tôi hôm nay có chút lười, không muốn cầm nhiều đồ về. Với lại chúng tôi còn hẹn đi ăn, nếu cầm nhiều sách theo cũng không tiện!”
Cô lười biếng giải thích qua loa rồi nắm tay Huân Khinh Dạ rời đi, thấy thái độ đó của cô hắn biết cô cũng biết kẻ kia không bình thường rồi!
Nắm lấy tay coi chặt hơn Huân Khinh Dạ sải bước dài đi trước.
- “Chúng ta đi ăn quán lẩu kia đi!”
Cô gật đầu mỉm cười cảm nhận sự ấm áp của việc tay trong tay cùng Huân Khinh Dạ.
- “Ê! Huân Khinh Dạ!”
Giọng nói có chút cợt nhả vang lên, cô quay đều qua liền thấy Huyết Bạch chạy tới.
- “Sao hai người ở đây?”
- “Sao cậu ở đây?”
Cô mỉm cười thiện lành! Là gì đây? Tra hỏi sao? Ôi, hai cái con người này, đúng là đôi tình lữ thối!
Nhìn cái mặt tà mị sướng rơn của cô Huân Khinh Dạ có chút không nỡ nhìn lấy tay che đi khuân mặt của cô.
- “Tôi nay mới chuyển vào nhà Thư Di, chưa kịp ăn gì mấy. Cô ấy lại đói rồi nên tôi kéo đi ăn!”
- “Wao, thật ganh tỵ với cậu đấy! Được ở gần nhau như vậy!”
“Ôi mẹ ơi! Bé thụ đã nói ganh tị với cô rồi kìa! Huân Khinh Dạ, lên dỗ vợ đi con! Để mẹ còn yên lòng nào! Nhà nội muốn gả con đi rồi!”
Tâm hồn hủ nữ của một nữ nhân nào đó tuôn trào, mặc cho sự ngăn cản bởi tay của Huân Khinh Dạ che mắt cô, cô vẫn qua hệ thống nhìn được sự việc xảy ra!
Lo gì thì lo chứ trước giờ thứ duy nhất cô không lo chính là bỏ lỡ drama, có hệ thống để làm gì chứ? Đương nhiên cấp cho việc đi hóng drama rồi!
Hệ thống nếu nghe được lời này của cô hẳn sẽ đi tự kỷ 77 49 ngày!
- “Không cần ganh tị! Ganh tị cũng vô dụng, có chết cậu cũng không có cửa đâu!”
Cô thật muốn đập cho Huân Khinh Dạ một cái! Ai đời lại nói với vợ như vậy bao giờ không? Lỡ thằng bé đi theo ai thì ai hốt...hình như Huân Khinh Dạ là nam chính của cô mà nhỉ? Tự dưng sao cô nhường ngôi nữ chính kinh dị máu me thành nữ phụ đam mỹ kinh dị máu me rồi? À! Cũng có mấy nữ chính như cô chết vì nhân vật phụ đâu! Thà để bị nam phụ phản diện giết đi còn đỡ cay, cô lại bị đám người qua đường được giới thiệu không quá hai dòng giết! Vậy danh nữ chính có như không có kia cô cần làm gì?
*Ký chủ! Cô không cần danh phận nữ chính thật sao?*
Hình như tiếng lòng của cô quá lớn vị hệ thống nghe thấy rồi!?
Cô mỉm cười thiện lành.
*Đâu có! Ngươi nghe lầm rồi! Lâu như vậy ta mới có một vai nữ chính sao ta có thể dễ dàng từ bỏ chứ?*
*Vậy chắc lúc nãy ta nghe nhầm!*
Hệ thống nói xong ngoan ngoãn ngồi yên, cô thì thở phào nhẹ nhõm! Làm nữ chính tiểu thuyết bình thường cũng đã lắm drama cô thì tốt rồi! Thà có kỹ năng đi cô còn đỡ tức, giờ ngay cả con muỗi cô cũng đập không xong! Nhớ tới những ngày bá đạo trước kia...
Ầy! Ai mà không từng có một thời hoàng kim chứ?
- “Ầy! Cậu lại quá lời rồi! Nếu có duyên gặp như vậy...hay chúng ta đi chung đi? Giảm thiểu tiền ăn mà!”
Huân Khinh Dạ quay người không nói ý muốn chối từ, nhưng Huyết Bạch là ai? Siêu cấp mặt dày...sau cô! Liền bám theo Huân Khinh Dạ.
- “Cậu không nói là đồng ý rồi nhé!”
Huân Khinh Dạ thở dài.
- “Tôi từ chối!”
- “Đồng học à! Bạn “thân” à! Đừng vậy chứ?”
- “Tôi chỉ muốn ăn cùng Thư Di!”
Nói xong Huân Khinh Dạ lập tức bế cô lên rồi nhanh chóng rời đi. Cô được Huân Khinh Dạ bế bản thân cảm động muốn khóc. Nhớ lại n thế giới kia...toàn là thân nữ nhi yếu đuối cô đây bế trên tay những nam nhân kia. Lần đầu cô được bế khiến cô thật muốn có ai đó phỏng vấn bản thân mình để cô có thể phát biểu cảm nghĩ!
- “Ây! Được rồi, không làm phiền đôi tình lữ các cậu nữa!”
Huyết Bạch chịu thua an phận vào một góc ngồi trồng nấm tại góc tường ăn cùng cẩu lương.
Kho về cô liền cảm nhận phòng có chút khác lạ! Cô không biết có phải có trộm hay không...trong không gian cô rút ra một thanh đoản đao! Nói trong không gian cho sang sau cũng cũng không phải chỉ là túi càn khôn sao!
Cô bình tĩnh mở cửa bước vào, Huân Khinh Dạ giờ đã trở về phòng hôm nay sắc mặt hắn khá không tốt, nếu giờ kinh động tới hắn chỉ e rước thêm phiền phức! Vậy cô tự xử cho nhanh.
Cô bước vào phòng liếc mắt kiểm tra mọi thứ! Cô không muốn bản thân bỏ sót thứ gì gây nguy hiểm cho bản thân! Đầu tiên là tủ quần áo, sách, ngăn bàn, bàn học và dưới gầm giường! Mọi thứ đều ổn, cô nhìn như vậy lại càng nghi ngờ hơn! Cô lấy tay tắt hết điện phòng bật đèn flash để xem có ai lắp camera hay không, cô đi tới cả phòng vệ sinh kiểm tra. Sau khi kiểm tra hoàn tất cô đem hai camera cất vào trong hộp nhỏ! Sau chỉ cần tìm ai hay mua camera là được rồi! Chuyện này cô không biết có nên cho Huân Khinh Dạ biết hay không, lẻn vào được chỗ cô lắp đặt như vậy...trang thiết bị cũng khá ok, hẳn cũng không phải người bình thường.