Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 229: Chương 229




Sau khi đi ăn cùng Huyết Bạch cô nhanh chóng trở về, thậm chí cô còn “tiện đường” đi qua con hẻm kia.

*Hệ thống, nam chính còn gì chưa tẩy sạch không?*

*Lần này hắn đã tẩy sạch rồi! Cô an tâm, chỉ là lúc hắn xong việc có thấy cô cùng Huyết Bạch ăn tối!*

Nghe vậy cô có chút ba chấm, thật muốn hỏi sao hệ thống lúc đó lại không báo cô. Hệ thống làm vẻ mặt uất ức, lúc đó nó cũng đã báo nhưng vì cô mải ăn quá không thèm để ý nó mà!

Về tới nhà cô thấy Huân Khinh Dạ một bộ dáng vô hại, áo trắng mắt kính mọi thứ...vẫn như bình thường đứng trước cửa nhà nhưng trong lòng cô sâu sắc hiểu rõ. Huân Khinh Dạ đang phẫn nộ rồi! Cũng may cô có đem thêm hai phần lẩu về! Không nói nhiều nữa...

- “Dạ Dạ yêu dấu ơi!”

Cô chạy tới gần hắn dang hai tay ra ý định muốn ôm lấy Huân Khinh Dạ nhưng hắn lại chẳng thèm động đậy một ngón tay, cô liền chuyển hướng ôm lấy chân hắn.

- “Hôm nay tôi mới phát hiện ra một quán lẩu khá ngon, vừa vặn gặp được Huyết Bạch cũng tới đó ăn. Tôi mới đi ăn thử thấy ngon quá liền đem một phần lẩu tình nhân cùng nhau ăn này!”

Cô ngước mặt lên quan sát biểu cảm của Huân Khinh Dạ, thấy mũi hắn có chút phổng, môi cũng vô thức mà nhếch lên nhè nhẹ khiến cô thở phào. Cũng may bản thân nhanh trí!

- “Lần sau không cần đi với kẻ khác!”

- “Người ta cũng là muốn thử xem có ngon hay không, nếu không ngon tôi sẽ không dắt cậu đi đâu!”

Huân Khinh Dạ lớn mật ôm lấy eo cô cười nhạt.

- “Không cần như vậy, tôi muốn trải nghiệm mọi thứ với cậu! Cậu với tôi sẽ luôn là...lần đầu tiên!”

Ba chữ cuối Huân Khinh Dạ cố tình mập mờ nói sát tai cô, ngượng ngùng cô liền ôm mặt mở cửa nhà chạy vào. Bất quá vừa mới mở cửa cô liền thấy ba mẹ đang nghe lén trước cửa. Mặt cô càng đỏ lợi hại hơn trực tiếp tông cửa phòng ngủ chạy vào. Ba mẹ cô cười ngượng ngùng nhìn Huân Khinh Dạ ngoài cửa, hắn cũng rất lễ phép cúi chào.

- “Bác gái, bác trai, muộn vậy rồi hai bác vẫn chưa ngủ sao?”

Ba mẹ cô liền lấy lại bộ dáng bình thường nhất chỉ trừ nụ cười gian manh trên mặt họ.

- “Còn gọi bác gì chứ? Giờ phải gọi ta là ba mẹ vợ! Ầy! Trước kia hai chúng ta không dám đi du lịch lâu vì còn Thư Di, giờ có con thì hai người già như ta an tâm rồi! Sau này Thư Di nhà ta giao cả con nhé! Con rể!”

Ba cô thân thiết vỗ vai Huân Khinh Dạ, nghe vậy Huân Khinh Dạ như mờ cờ trong lòng mỉm cười đáp lại.

- “Vâng thưa bố vợ! Giờ cũng đã muộn con xin phép về! Bố mẹ ngủ ngon!”

Huân Khinh Dạ lễ phép cúi chào ba mẹ cô rồi ngoan ngoãn rời đi. Ba mẹ cô nhìn theo bóng hắn vui vẻ gật đầu. Có trời mới biết đứa con rể mà họ nghĩ rằng ngoan hiền lại vừa mới xử xong một tên tình địch, thậm chí ở trong chính bản còn giết cả bản thân vì không chấp nhận tình yêu của hắn với con gái mình...

Sớm hôm sau cô vừa xuống nhà đã thấy Huân Khinh Dạ vui vẻ được mẹ cô gắp đồ ăn vào bát khiến cô có chút ba chấm...

Cô đây là đi nhầm nhà rồi sao? Mẹ vừa thấy cô lôi thôi lếch thếch bước xuống mày nhăn lại hiện rõ sự chán gét với cô.

- “Nhìn xem nhìn xem! Con gái con đứa! Gần 20 tuổi rồi mà còn lôi thôi thế kia sau này gả đi biết làm thế nào đây? Con gái con đứa, một hôm Dạ Dạ không lên gọi là cũng không biết đường dậy sao?”

Cô nghe mẹ cằn nhằn có chút ba chấm.

- “Mẹ à! Con là con ruột của mẹ hay là đứa trẻ mẹ nhặt ngoài đường về vậy?”

Bà nhìn cô bĩu môi.

- “Mẹ nhặt mày từ cầu thang bệnh viện!”

Nghe xong cô đưa dấu like cho mẹ! Vẫn là mẹ nhất, cái gì cũng nói cho đặng!

- “Dạ Dạ, kệ nó. Con mau ăn đi, lấy sức đi học không đói!”

Cô nhìn như vậy ghen tức trong lòng bỗng bùng lên.

- “Mẹ à! Dạ Dạ là con của mẹ sao? Sao mẹ không thương con bằng một phần của cậu ta vậy?”

Mẹ cô nghe vậy vẫn chẳng mấy mảy may quan tâm cô còn bố cô vẫn chỉ mỉm cười.

Khung cảnh ấm áp cứ như vậy trôi qua, cô thành công từ con ruột, công chúa của ba mẹ biến thành đứa con rơi được nhặt từ cầu thang bệnh viện về. Đi dọc đường Huân Khinh Dạ vẫn luôn an ủi cô nhưng như vậy cũng không giúp cô bớt đi muộn phiền.

Vừa tới trường cô liền thấy xe cảnh sát đỗ hai bên đường. Cô cùng Huân Khinh Dạ tò mò lại gần đám đông, có rất nhiều nam nữ sinh đứng hóng chuyện. Cô tiện tay với một bạn nữ sinh đang chuẩn bị rời đi hỏi chuyện.

- “Có chuyện gì vậy? Hôm nay cảnh sát cũng tới đây?”

- “Cậu không biết chuyện gì sao? Hôm nay trường phát hiện được một cái xác của một nữ sinh! Nghe đồn là ở lớp cậu đấy, cô ấy bị giết hại rất dã man. Lớp da đã bị lọc đi chỉ để lại da mặt không lọc, chân tay bị chặt từng khúc rồi xếp lại như con rối gỗ vây! Mọi người đều đang bàn tán sợ hãi! Nghe đồn người bạn nữ kia hình như trước lúc chết còn chơi cầu cơ. Cậu ta chắc chắn gọi ác quỷ lên rồi!”

Cô nghe xong liền cảm thấy buồn cười.

Ma còn có thể cầm dao chặt người dạo con ma nào mạnh quá vậy?

Huân Khinh Dạ một bên nghe vậy liêng nhíu mày kéo cô đi.

- “Nơi này không phù hợp với cậu, hãy về lớp đi!”

Cô giả vờ có chút sợ hãi ngã vào lòng Huân Khinh Dạ hai mắt long lanh nhìn hắn.

- “Nhưng mà người ta sợ nha Dạ Dạ! Lỡ như bạn nữ kia thực sự triệu hồi ra ác quỷ...vậy lỡ như mình gặp phải thì sao đây?”

- “Trên đời này làm gì có ác quỷ chứ? Nếu thực sự có...cũng chỉ là do tâm ma của con người sinh ra thôi! Những người bị dằn vặt, ám ảnh bởi tội lỗi!”

Minh Thành thản nhiên đi tới gần chỗ cô cất giọng trầm ấm, cô đột nhiên muốn nói “vậy thầy giết bao nhiêu người như vậy...có từng bị ám ảnh hay không?” nhưng cũng may cô còn tỉnh táo vẫn dựa vào Huân Khinh Dạ lười nhác nhìn qua Minh Thành cười.

- “Bài học của thầy thật sâu sắc, đáng tiếc em không hiểu!”

Minh Thành coi như không thấy sự chối từ của cô vẫn tới gần cô nợ nụ cười ưu nhã nâng gọng kính.

- “Nếu em không hiểu...vậy tôi cũng không ngại bổ túc thêm cho em đâu!“.

- “Không cần phiền thầy! Em tự tìm hiểu là được!”

Cô nói rồi mau chóng có ý định dắt tay Huân Khinh Dạ rút lui. Bất quá hai người vừa đi qua nhau liền cảm nhận được mùi máu tanh nồng từ đối phương, vẫn là dã thú gặp nhau.

Minh Thành nhìn Huân Khinh Dạ đi xa nâng lên mắt kính. Hắn không ngờ rằng một kẻ hướng nội như Huân Khinh Dạ lại có mùi này! Càng không thể nào ngờ tới...từ sớm kẻ đó đã lên kế hoạch triệt hạ hắn.

Về tới lớp bỗng cô cảm thấy bản thân có chút lạnh người, bất quá...vẫn không tra ra được tại sao?

*Ký chủ! Trái tim của thần đã xuất hiện! Nhưng tạm thời còn đang lơ lửng khiến tôi chưa nắm được tọa độ! Ký chủ hãy chuẩn bị!*

*Được rồi, khi nào kiếm ra được chỗ hãy gọi ta!*

Huân Khinh Dạ vừa đi lại nhớ tới mùi của Minh Thành, mùi máu của tên kia lớn hơn của hắn rất nhiều chứng tỏ vị thầy giáo kia của họ giết không ít người nhưng người...và cả ánh mắt của hắn nhìn Thư Di điều này làm Huân Khinh Dạ có chút hoài nghi.

Bên kia...có một trái tim đang bị băng tuyết, những vết nứt đã bắt đầu xuất hiện....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.