Cô lấy đũa chọc chọc bát cơm nhìn qua trái. Rồi lại nhìn qua phải thở dài. Hai đại nam nhân nào đó đã nhìn nhau hơn ba mươi phút mà vẫn không có dấu hiệu ngừng. Cô ho khan.
- “Cái đó. Haha Bạch đại ca đã lâu không gặp. Để muội kính huynh một ly!”
Cô nhấc ly rượu lên liền thấy bạn nhỏ nào đó đang liếc mình. Cô run rẩy nhưng lỡ nói rồi. Cô chính là uống trong lo sợ. Bạch Trì thấy cô như vậy vui vẻ nâng ly rượu lên đưa tới cô ý cụng ly liền thấy hắn cũng nâng ly lên.
- “Ly này ta cũng đa tạ Bạch công tử đã bảo hộ thê tử ta lúc chiều nay!”
Cô liếc qua hắn khinh bỉ. Rõ ràng thấy cô gặp nguy hiểm vậy mà hắn ngồi xem. Vậy mà bây giờ ngồi đây ra vẻ gì chứ. Ba người cụng ly uống xong cô liền nhanh chóng gắp miếng đùi gà về bát hắn.
- “Phu quân mau ăn cho nóng. Kẻo nguội mất ngon!” Cô cười cười nhìn hắn cầu khen thưởng. Vậy mà hắn làm mặt thản nhiên. Bạch Trì nhìn có chút buồn bã thì phải. Chiếc đùi còn lại cô luyến tiếc gắp cho y.
- “Đại ca. Đã lâu không gặp huynh. Huynh gầy đi nhiều rồi. Mau ăn đi!”
Trong giây phút ấy khô thấy khóe môi y nở nụ cười trong mắt lóe lên tia sáng.
- “Muội muội quả nhiên vẫn như trước. Có món gì ngon đều nhớ tới ta. Đây. Muội không phải thích ăn nấm hương nhất? Ta gắp cho muội!” Bạch Trì vừa nói xong liền gắp cho cô nấm hương. Cô quay qua mỉm cười cảm ơn vừa tính ăn liền bị ai đó đá chân. Cô không dám ăn ai đó liền mỉm cười gắp cho cô một gắp toàn rau.
- “Trước kia là vậy. Giờ nương tử ta chỉ ăn rau xanh. Các loại nấm...cũng không đụng tới!”
Nói rồi hắn gắp nấm từ trong bát cô ra để xuống một bát nhỏ khác. Cô nhìn nấm ra đi mà lòng đau nhói. Cô thích ăn nấm a! Bạch Trì ngạc nhiên nhìn cô.
- “Muội không thích ăn nấm nữa sao?” Cô chỉ có thể cười cười.
- “Chắc không phải do ta không thích ăn nấm nên nương tử mới vậy chứ?” Hắn mỉm cười nhìn cô đầy ý vị. Cô nuốt nước miếng.
- “Là do cơ địa muội thay đổi. Ăn phải nấm liền....haz. Nói chung muội không ăn được nấm nữa rồi!” Cô không biết lấy đâu ra khăn đưa lên lau nước mắt như thật.
- “Ân. Ta nhớ rồi!” Nói rồi Bạch Trì lại nâng ly lên hướng cô đưa tới.
- “Rượu hỷ của muội ta không thể uống. Ly này ta tự phạt!” Nói rồi y một hơi uống cạn rồi lại lấy ly tiếp theo.
- “Ly này ta chúc muội và Tứ vương gia bách niên giai lão!” Nói rồi y lại hướng cô và hắn uống. Cô thầm nuốt nước miếng. Uống thì uống đi! Cô đói sắp chết rồi! Uống mau đi cô còn ăn a! Cô chưa được “Ọc ọc ọc!” tiếng bụng cô vang lên. Y ngừng uống rượu nhìn cô.
- “Muội mau ăn đi. Ta cùng uống với tứ vương gia!”
Nếu cô nhớ không lầm...chiều nay tứ vương gia còn có việc.
- “Bạch đại ca chiều nay Tứ vương gia còn có công vụ cần giải quyết. Có gì ta và người cùng uống!”
Cô thề là cô không nhìn vào túi bạc mà tứ vương gia đưa ra đâu. Đây là cô hành hiệp trượng nghĩa giúp Tứ gia thoát nạn.
Bạch Trì cũng không phải người không biết lý lẽ...nhưng tửu lượng của thân thể này thật không yêu thương nổi! Uống tới ly thứ 7 cô đã say bí tỉ. Bạch Trì nhìn cô cả mặt đỏ hồng liền bật cười. Cô nàng này đã say rồi.
- “Tứ vương gia. Việc người lợi dụng nàng ấy. Nàng ấy biết chứ? Kinh mạch nàng ấy có khác lạ như bị trúng độc. Tuy người không yêu nàng ấy. Cũng không nên giở trò như vậy.”
- “Bạch công tử chắc đã hiểu lầm. Ta không phải người hạ độc nàng ấy. Mà là đối thủ của ta. Thái tử! Hơn nữa. Nàng đã là thê tử của ta. Mong công tử hãy giữ khoảng cách! Việc nhà ta không mong công tử xen vào!”
Cô say sỉn không biết trời đất trăng sao gì nhìn đĩa thịt chia hai. Cô gắp không nổi hậm hực lấy tay cầm hẳn miếng thịt lên ăn. Bạn nhỏ nào đó chán ghét lấy khăn lau lau miệng cho cô.
- “Chỉ là người nhanh tay hơn một bước. Nếu không giờ nàng đã là phu nhân của ta. Ta tin nàng vẫn còn tình cảm với ta. Ta sẽ giúp người lên được ngôi vua...không biết Tứ vương có thể trả nàng cho ta?” Tay hắn khẽ dừng nhếch môi cười.
- “Bạch công tử phải chăng có nhầm lẫn. Nếu ta lên ngôi nàng sẽ là hoàng hậu. Công tử nghĩ nàng sẽ thiết tha đi theo người để tha hương cầu thực. Hơn nữa nếu ta thả nàng đi sẽ bị hiểu lầm là kẻ không trọng tình nghĩa. Ngôi ta lên có thể được lâu sao?”
- “Tứ vương an tâm. Chỉ cần ngài chịu nhường cho ta. Ắt ta sẽ có cách!”
- “ Việc này không cần công tử phải bận tâm! Nàng ấy đã ăn no. Có vẻ cũng say rồi! Tiểu Huệ!” Một cung nữ bước vào cúi chào.
- “Ngươi đưa Bạch công tử tới phòng nghỉ!” Nói rồi hắn đứng dậy nhấc cô lên đưa cô đi.
Bạch Trì nhìn theo hai tay siết chặt.
Trên đường đi hắn lại không nhịn được nhìn mặt cô đỏ ửng mà lấy tay trêu chọc. Thấy cô tay giữ chặt túi bạc hắn đưa liền hỏi
- “Phu nhân người rất thích ngân lượng sao?” Cô rất chân thật mà gật gật.
- “Vậy phu nhân có thích Thái Tử không?” Cô lại lắc đầu. Hắn nhíu mày.
- “Vậy phu nhân có phải Dư Tịch Tây Lan?” Tên này nghe quen quen. Nhưng cô đâu có quen người tên dài vậy đâu? Cô lắc đầu. Hắn mỉm cười.
*Ding! Độ hảo cảm tăng 20%. Hiện tại 30%* Hình như cô say tới mức không vào hệ thống để xem kịch rồi! Hệ thống bên trong cắn hạt dưa. Nhưng kể cũng lạ. Từ khi nào mà thể chất thân xác của thân chủ lại ảnh hưởng tới linh hồn nhỉ? Hệ thống có chút nghi ngờ.
- “Vậy phu nhân có thích Tứ vương gia?” Cô lại gật gật.
- “Vậy nàng trả lời cho ta biết. Giữa bạc và Tứ vương gia. Nàng thích ai hơn?”
Cô lèo nhèo.
- “Bạc không quan trọng! Tứ vương gia mới là quan trọng. Ta thích tứ vương gia!” Vừa nói cô vừa nấc. Đúng vậy! Bạc của cô có được bao nhiêu đâu. Nhưng Tứ vương gia lại là túi bạc của cô nha! Chỉ cần có hắn cô không lo thiếu bạc nha! Vàng nữa.
Hắn hài lòng đưa cô về phòng kêu người săn sóc cho cô. Cũng may hắn không nghe được lời thật lòng của cô. Nếu không....
Tối hôm đó hắn làm việc xong liền về phòng. Thấy cô vẫn an nhiên ngủ hắn vén tóc mai cho cô.
- “Rốt cuộc ngươi là ai? Tới đây có mục đích gì?”
Hắn đem đôi mắt lạnh nhạt nhìn cô.
Cứ như vậy cả một đêm trôi qua....
Sớm hôm sau. Cô tỉnh giấc liền thấy một vòng tay quen thuộc ôm cô vào lòng.
- “Phu quân sáng hảo!” Cô híp mắt cười! Hắn hôn lên trán cô mỉm cười.
- “Phu nhân sáng hảo!” Cô đôi khi thấy hắn giống người hiện đại hơn cổ đại. Nhưng có lẽ là cảm giác của cô thôi.
- “Tứ vương gia. Thái Tử tới tìm người!” Hắn nghe vậy liền nhíu mày. Cô lại có chút chờ mong. Cuối cùng cũng được diện kiến Thái tử kia.
Sau khi mặc đồ cho hắn xong cô cũng mặc đồ. Vừa mặc xong liền nghe tiếng “Bịch!” cô chợt nhớ ra tên cận vệ cô mới lừa có được. Hắn không phải chết rồi chứ? Cô rón rén đi tới. Sau đó ngồi xuống tìm mạch của hắn xem còn đập không. Cũng may mặt hắn còn đập. Cô thở phào thả hắn ra.
- “Đại ca. Xin lỗi nhé! Ta lỡ quên ngươi! Nếu ngươi có bị quá nặng không qua khỏi. Hãy tới tìm tứ vương gia đòi mạng nhé! Giờ ta đi ăn trước đây! Bye bye!” Cô nói xong liền co giò bỏ chạy. Cô vừa mới chạy xong mỹ nam áo đen mở mắt nhếch môi cười.
- “Tứ vương phi này...thật thú vị!”
Mỹ nam áo đen vỗ tay hai cái một nhóm người áo đen nhảy xuống.
- “Chủ tử có gì căn dặn?”
- “Đi bảo vệ Tứ Vương phi cho tốt! Báo mọi hành động của nàng ấy cho ta!” Mỹ nam áo đen nói xong liền trầm ngâm.