Cô ngồi trên bàn ăn nhìn bát cháo trắng. Hôm qua cô được đặc xá ăn thịt. Nay lại phải ăn cháo sao? Cô lấy thìa ngoáy ngoáy. Ngay cả một miếng thịt cũng không có!
Cô không thể sống như vậy mãi được. Cô lén lút tới ngự thiện phòng mua chuộc đầu bếp. Mong ông ấy có thể mỗi ngày làm cho cô một chút thịt. Nhưng ai dè. Trước kia cô từng đắc tội ông ấy. Ông ấy liền tống cổ cô ra ngoài. Đây được gọi tự tạo nghiệp không thể sống. Cô khóc hết nước mắt. Hương sen bên hồ thoảng qua làm cô đau càng thêm đau. Cháo này không có chút vị gì. Cô là Tứ vương phi đó. Làm ơn. Là người của hoàng tộc đó! Tại sao cô có cảm giác ngoài thân phận này ra cô còn nghèo hơn kiếp trước vậy? Có phụ thân nhưng lại không thể nhờ. Cô sống là một chuỗi thất bại mà.
- “Nương tử. Nàng không hài lòng chuyện gì sao?” Cô đang nằm gục nghe vậy đứng phắt lên quay về phía hắn cười cười.
- “Phu quân, thiếp chỉ là đang mong nhớ người. Xa nhau chưa lâu mà thiếp nhớ người sắp thành bệnh rồi!”
Cô nũng nịu chân chó chạy tới nịnh nọt hắn. Sau cô mới nhận ra cạnh hắn còn một người. Người này chắc là Thái tử trong truyền thuyết rồi. Cô đang nhìn hắn liền nghe tin dữ.
*Ding! Cô bị trừ 100 điểm!* Cô há hốc miệng quên luôn việc đang nịnh bợ hắn. Quên luôn việc mình đang nhìn Thái tử.
*What? Why? Chuyện gì xảy ra? Nhìn nam chính có chút xíu mà cũng bị trừ điểm?*
*Hôm qua lúc cô say đã nói bản thân không phải Dư Tịch Tây Lan. Cô bị phát hiện theo bình thường phải bị sét đánh. Và bị quy là không hoàn thành nhiệm vụ nhưng vì tiểu thuyết này đã quá nhiều người trùng sinh nên cho cô một đặc xá. Chỉ trừ điểm của cô.*
Cô nhếch môi cười.
*Ta mãi mới tích được 100 điểm. Ngươi liền trừ! Vậy thế giới trước...công sức ta đi tong rồi! Ngươi có còn để đường cho ta sống hay sao?* Cô nổi lên xúc động muốn đánh chết hệ thống. Nhưng hệ thống nào đó chỉ nhún vai mặt bày vẻ vô tội.
Tứ vương thấy cô ngưng lại nhíu mày nhìn qua cô liền thấy cô mải ngắm Thái tử liền nhíu mày. Hắn đưa tay lên kéo mặt cô về. Cô sực tỉnh liền thấy môi cô đã bị hắn xâm chiếm. Chuyện gì xảy ra vậy? Mà kệ đi. Hiếm khi như vậy. Hưởng chút lộc vậy. Cô nhắm mắt mặc hắn hôn.
- “E hèm. Vương gia. Ta tuy biết người và Vương phi ngọt ngào. Nhưng ta vẫn còn ở đây!” Nghe vậy lông mày của hắn nhếch lên rời môi cô ra sau đó ôm cô vào lòng.
- “Thật ngại quá. Phu nhân luôn muốn làm nũng câu dẫn ta. Ta nhịn không được.” Hắn nói rồi xoa má cô. Cô thuận theo cọ cọ vào tay hắn.
- “Phu quân. Ta châm trà cho người. Người thích vị trà thanh ta ướp thêm chút sen cho người rồi. Mau uống thử!” Cô đặc biệt bơ luôn tên Thái tử nào đó. Cô không hiểu sao. Tuy hắn có chút đẹp. Nhưng cô không thể ưa hắn.
Hắn thỉnh thoảng liếc cô. Nhưng cô lại lựa chọn bơ hắn. Thùng dấm bên cạnh cô cảm thấy cô mà nhìn lại người nào đó...ngay cả chút bạc lẻ cô cũng đừng mong thấy.
- “Phu quân và Thái tử có chuyện bàn..có cần ta lui?” Cô lui bước tính trèo tường đi mua thịt thì bị hắn ôm eo kéo lại.
- “Không sao. Nàng ở đây cũng được. Cũng không có gì quan trọng.”
Hắn liếc qua thái tử. Y cũng chỉ nhấp trà cười cười.
- “Ngày mai Thái tử Tác Ba Nhĩ của mông cổ tới thăm chúng ta. Phụ hoàng nói ta tới mời người cùng Vương phi tới dự tiệc.”
- “Ân. Bổn Vương đã biết. Nếu Thái tử không còn việc gì...ta còn phải đưa Vương phi đi thị sát tình hình!” Đây là trực tiếp đuổi người. Thái tử nho nhã đứng lên cúi chào.
- “Nếu vậy ta lui trước.” Nói rồi hắn rời đi. Cô nhìn theo bóng hắn. Quái lạ. Thái tử có thể cho người báo tới sao hắn lại đích thân tới đây? Hắn cũng không cho cô chút nhiệm vụ gì. Hừm...
- “Sao vậy! Nhớ nhung hắn quyến luyến không dứt sao?” Hắn nhấp trà cười. Cô sực tỉnh bám vai hắn.
- “Phu quân. Nhìn chàng ghen kìa! Xấu quá. Ta đang nghĩ....” Cô liếc quanh không thấy ai mới tiếp tục cất lời.
- “Ta đang nghĩ hắn sao lại đích thân tới đây? Rõ ràng hắn có chủ đích. Vậy mà hắn lại dễ dàng rời đi như vậy. Đã vậy còn không cho ta biết. Cũng không cho ta nhiệm vụ gì! Có phải hắn đã nghi ngờ?”
Tứ Vương nhếch môi cười.
- “Hắn là muốn ép ta tới bữa tiệc đó. Bữa tiệc đó hẳn là có nội tình. Xíu nàng cùng ta đi chọn đồ cho bữa tiệc. Phải chuẩn bị sẵn sàng ứng biến trong mọi trường hợp.” Cô gật đầu. Hắn liếc qua bát cháo.
- “Sao vậy? Không hợp khẩu vị?” Cô lắc đầu.
- “Cháo không hề có vị thì làm sao hợp khẩu vị? Vương gia. Người có thể cho chút thịt vào hay không?”
Hắn xoa đầu cô.
- “Cháo trắng có tác dụng thanh nhiệt. Ngăn chặn độc. Ta đây chưa thể tìm ra cách nào giải độc cho nàng. Vậy nên ủy khuất nàng rồi.” Cô hai mắt đẫm lệ dựa lên vai hắn.
- “Vương gia. Phu quân. Tử Minh. Ta thích chàng! Kiếp trước là ta bị ép buộc. Kiếp này ta mặc kệ. Ta chết cũng được. Nhưng chỉ mong chàng có thể sống an nhiên. Vương vị tuy cao. Nhưng rất cô độc. Tuy mạnh nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Chàng ngày ngày suy tính vì một thứ như vậy...có đáng hay không? Hi sinh bao nhiêu cũng chưa chắc có thể lên ngôi. Như vậy có được hay không? Sao chúng ta không an an bình bình sống? Với thân phận và quyền hành của chàng. Ta tin đâu ai dám làm gì chàng? Tại sao chàng lại cố chấp như vậy? Sao không muốn sống an nhiên?”
Hắn yên lặng ôm cô. Cô và hắn cùng cảm nhận hương sen thoáng qua.
- “Vì...đó là hoàng vị! Vì ta là Âu Dương Tử Minh!” Là người nắm trong tay 1/3 binh quyền. Là người có vương phi cũng nắm 1/3 binh quyền. Bất cứ vị vua nào lên ngôi cũng sẽ coi ta như cái gai trong mắt. Sẽ muốn hủy diệt ta. Ta dù muốn cũng không thể nào sống an nhiên.
Cô yên lặng dụi đầu vào vai hắn.
- “Có con cáo nhỏ. Ngồi trên cồn cát. Nhấp ly rượu say. Ngàn lần đắng cay. Trăng kia tròn quá. Cáo kia ngẩng đầu. Giọt lệ tuôn. Phong ba bão táp một đời. Cáo kia muốn nghỉ rồi! Phong ba bão táp một đời. Một đời trôi cáo kia cô độc. Một đời rồi. Một đời rồi!”
Cô cất tiếng ca. Lời ca kì lạ. Không hiểu sao. Khi thấy hắn cô lại không ngăn được bản thân...thương cảm cho hắn. Hắn mỉm cười nhưng trong mắt hắn cô cảm nhận được sự yếu đuối. Cô ôm hắn vào lòng vỗ lên lưng hắn.
Hắn nhìn cô. Ánh mắt mơ màng.
- “Nếu một ngày nào đó. Có người mặc kệ con có bao nhiêu gai nhọn nguyện ôm lấy con. Hãy cố gắng giữ lấy y. Nếu một ngày nào đó. Có người nhìn rõ được con. Có người hiểu được nỗi buồn trong mắt con. Hãy mặc kệ tất cả. Giữ lấy y cả đời.”
Hắn nhớ lại khi hắn còn nhỏ. Mẫu thân từng nói vậy với hắn. Người con gái đang ôm hắn không phải là kẻ phản bội hắn. Đúng vậy. Người này là một người khác. Vậy nên. Hắn...sẽ không buông.
*Ding! Độ hảo cảm tăng 20% hiện tại là 50% ký chủ thật thần tốc a!*
Cô hoang mang. Đây là số ảo phải không?
Mọi người nhớ Like và Cmt để sớm có chap mới. Nay ta vui ta up chơi chơi:v Nên phá luật hôm nay thôi. mọi người nhớ 30 like 1 chap nha. bye.