Đây vốn là thời cổ đại. Tư tưởng vẫn là Vương là nhất. Nên chẳng có mấy ai dám dùng từ “ta” cô lần này lớn gan dùng từ “ta” để chứng tỏ khúc hát thảo nguyên. Rất tự do tự tại. Rất mạnh mẽ lại phóng khoáng. Bất quá..nếu hoàng thượng trách tội..cô cũng không thể thoát. Nhưng sau khi cô ngâm thơ xong. Trong mắt Hoàng Thượng là vui vẻ cùng tán thưởng. Cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
- “Mời Thái Tử Phi!” Tác Nhĩ Ba nhìn qua Mộ Hàn Lam. Nữ chính đang ngây người bỗng sực tỉnh. Hoàng thượng là nể mặt phụ thân và phu quân của cô nên mới mặc cho cô dùng từ “ta“. Cô ta vốn được nuôi dạy lễ nghi từ nhỏ vốn luôn đặt ý nghĩ Vương là nhất. Nên việc dùng từ ta vốn là không thể. Nhưng...bài của cô vốn quá hào hùng. Có thể cảm nhận được hình ảnh của thảo nguyên...
- “Thần nguyện ý thua tâm phục khẩu phục!”
Nghe câu đó xong mà cô có chút ngạc nhiên. Cô ta không dám manh động sao? Hay...nhận thua còn có ý đồ?
- “Nếu thái tử phi đã nhận thua...ván này Tứ vương phi đã thắng. Ba ván thắng cả ba. Tứ vương phi quả nhiên khiến ta mở rộng tầm mắt!”
Tác Nhĩ Ba nhìn cô nháy mắt. Cô giả mù quay đi.
- “Người đâu! Mang hai trăm lượng hoàng kim tới ban thưởng cho tứ vương phi!”
Hoàng thượng lên tiếng. Lập tức có vài thái giám mang vàng vào. Cô liền thấy hôm nay chính là ngày đẹp nhất đời cô rồi! Bắt cô chết trên đống vàng này cô cũng nguyện ý a! Cô may mắn nhờ ánh mắt lạnh lẽo của ai đó mà tỉnh ngộ. Hai tay cô đang giơ giữa không trung theo quán tính đưa tay lên lau miệng. Cô còn tưởng cô làm ra việc mất mặt gì rồi!
- “Tạ ân điển Hoàng Thượng!”
Cô vui vẻ tạ ân. Bất quá...cô có cảm giác ván này quá dễ đánh rồi? Không lẽ cô có bàn tay vàng sao? Một cô gái đang có bàn tay bạc cho biết. Hoàng Thượng nhìn người đưa vàng cho cô hài lòng gật đầu.
- “Để Thái tử Tác Nhĩ Ba chê cười rồi! Nào. Giờ cũng đã tỷ thí. Chúng ta mau nhập tiệc!”
Hoàng Thượng hất tay cho người mang đồ vào. Bữa tiệc bắt đầu vào. Trời cũng đã tối. Có lẽ đêm nay cô và Tứ Vương gia phải ở trong cung rồi. Cô nhấp ly rượu kính hoàng thượng xong liền thở dài. Bất quá vậy cũng tốt. Ít ra ở hoàng cung hắn chắc cũng không bắt cô ăn cháo trắng nữa. Nhấp thêm một ly rượu. Lần này là kính Tác Nhĩ Ba. Cô có cảm giác. Rượu này có vấn đề. Bất quá..hệ thống cũng không cảnh báo cô. Có lẽ rượu này hơi mạnh.
Cô đang mải suy nghĩ mà không biết Tác Nhĩ Ba đã đứng trước mặt mình. . truyện xuyên nhanh
- “Tứ Vương Phi làm ta thật mở mang tầm mắt. Ly này ta kính người!”
Cô giật mình nhìn hắn nở nụ cười. Chết tiệt. Hai mắt cô mờ đi rồi. Tửu lượng của thân thể này cũng đâu kém như vậy? Nhìn qua nam nữ chính đã thấy hai kẻ đó nhìn cô đầy ý vị. Cô biết mình xong rồi. Bất quá cô vẫn cố giữ ý chí mỉm cười.
- “Đa tạ ly rượu này của người. Bất quá giờ đây Tứ vương phi đang mang hỉ trong người. Không tiện uống quá nhiều. Ta thay mặt nàng ấy kính người một ly!”
Tứ vương gia như cảm nhận được cô có chuyện lên tiếng đỡ. Tác Ba Nhĩ liếc qua cô rồi nhìn hắn mỉm cười.
- “Được. Vậy hai chúng ta không say không về!”
Cứ như vậy Tác Ba Nhĩ cùng hắn đọ rượu. Hoàng thượng thì cùng chúc các quan đại thần. Không biết sao bỗng dưng lại có thích khách. Một nhóm cao thủ áo đen bay tới.
- “Cẩu Hoàng đế. Hôm nay ngươi nạp mạng đi!” Vũ nữ đang múa bên dưới rút đoản kiếm trong tay bay tới phía hoàng thượng. Hắn đập bàn đứng dậy rút kiếm tính bay tới giải nguy cho hoàng thượng nhưng nhóm vũ nữ ấy lại bay tới ngăn cản. Cô cả người dần mất đi ý thức. Bỗng một bóng trắng lao vào ôm cô tới nơi an toàn. Chỉ vài phút hoàng cung vô cùng nhiễu loạn. Nhóm cẩm y vệ nhanh chóng tới bảo vệ hoàng thượng. Người áo trắng sau khi đưa cô vào chỗ an toàn liền chạy ra đứng đầu nhóm cẩm y vệ.
Cô cố mở mắt ra nhìn liền không nhịn được há hốc miệng. Đó không phải là tiểu Bạch. À không. Bạch đại ca sao? Không phải người giang hồ sao? Sao lại thành người đứng đầu cẩm y vệ rồi? Hệ thống! Hệ thống! Cô gấp rút gọi hệ thống.
*Ân. Gọi gì ta?*
*Sao lúc nãy ta không liên lạc được với ngươi? Hơn nữa việc của Bạch Trì là sao?*
*Ách...cái đó lúc đó ta không biết tại sao lại mất kết nối đường truyền. Ta còn nghĩ là có gì sai sót. Còn tên Bạch đại ca của cô đi lệch hướng truyện rồi! Hắn đáng lẽ chỉ có thể du tẩu giang hồ. Có lẽ do hiệu ứng cánh bướm của nữ chính và....*
*Ân. Ta hiểu rồi!* Cô yên lặng. Cô giờ muốn giải độc cũng không được. Điểm và tích phân cứ luôn bị trừ. Cô có cảm giác là hệ thống không muốn cô ra khỏi. Nếu vậy...cô phải tính nước đi khác cho bản thân.
*Ngươi có thể tự nâng cấp đúng không? Khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ chắc cũng có thưởng chứ?*
Buôn bán lãi lộc như ngươi...ta không tin không có đồng nào trong người!
*Đúng! Ta có thể tự nâng cấp. Bất quá...ta cần thời gian!*
Thế giới này cô cảm thấy có chút kỳ lạ. Bất quá nếu hệ thống cứ theo sau cô cũng thấy không ổn cho lắm.
*Ta biết rồi. Dù sao thời gian ở thế giới này cũng khá dài. Ngươi đi nâng cấp đi! Ta không muốn bị mất đường truyền thêm lần não nữa.*
*Nhưng khi ta nâng cấp sẽ không có ai ở đây nói chuyện bà tám và nhắc nhở cô đâu! Hệ thống phụ lúc ta nâng cấp cũng sẽ bảo trì đệ đồng bộ hóa!*
*Ta biết rồi. Nhưng ngươi an tâm! Ta không để bản thân chết trong khi ngươi đi đâu!*
*Ân. Nếu vậy ta đi đây!*
Nói rồi cô liền có cảm giác bị ngắt kết nối. Cô thở phào nhẹ nhõm mà ngất đi. Trước khi ngất đi. Cô cảm nhận được rõ ràng ánh mắt lo lắng của ai đó cùng cảm giác bị cắn.
Cô cảm nhận một chút nóng hổi trong mạch máu. Bất quá...
Sau khi cô ngất. Hắn đang đánh nhau cũng bay về phía cô ẵm cô rồi bay lên. Nam nữ chính rất nhanh chóng cùng nhau song kiếm hợp bích bảo vệ hoàng thượng. Theo bàn tay vàng tỏa sáng mà tóm gọn đám thích khách giao cho Bạch Trì đem đi.
- “Thật ngại quá. Hôm nay có chút hỗn loạn. Để người chê cười rồi!” Tác Ba Nhĩ vừa tham chiến liền ném thanh kiếm mới đoạt được xuống mỉm cười.
- “Không có gì. Chỉ e có lẽ bữa tiệc này không thể ăn được nữa! Thần mạn phép lui!”
- “Được rồi! Giờ cũng đã muộn! Bữa tiệc này đành hẹn khi khác vậy! Hồi cung!”
Nói rồi hoàng thượng đi trước. Các đại thần cũng nhanh chóng rời đi. Chẳng ai để ý tới Tứ vương phi và Tứ vương gia. Thái tử đi sau hoàng thượng. Có lẽ mai sẽ luận thưởng. Hắn ôm cô trong lòng. Người của cô càng ngày càng nóng. Hắn gấp rút rời đi nhưng lại bị Tác Nhĩ Ba chặn đường.