Cả ngày hôm đó Dương Chiêu nằm ngủ.
Cô chờ đêm về liền bay tới ký túc xá của Dương Chiêu. Dương Chiêu vừa dậy liền đi tắm. Cứ ngỡ cô sẽ không xuất hiện nữa nhưng mà...
“Rào rào!” Cô bay tới liền nghe tiếng nước chảy cô liền tới phòng tắm ngồi trên bệ chờ anh.
Dương Chiêu tắt nước muốn lấy xà phòng liền nhìn thấy cô. Cô nhân lúc đó làm mặt quỷ bay vụt về phía Dương Chiêu.
- “Á ma...ma!”
Dương Chiêu hét lên sau đó sợ hãi. Cô cười khúc khích khiến Dương Chiêu có chút bị dọa nhảy về phía sau miệng mở rộng thiếu điều hét lên lần hai. Bất quá Dương Chiêu lại nghe được tiếng cười quen thuộc ấy nên có vẻ anh đã lấy được bình tĩnh.
- “Sao...sao cô lại ở đây? Không phải cô đã đi rồi sao?”
Cô gật đầu nhìn anh.
- “Đúng là tôi đã đi rồi mà! Tôi đi khỏi đó rồi còn gì?”
Cô hai mắt tròn xoe nhìn Dương Chiêu. Lòng trắng mắt cô đã biến mất hoàn toàn. Nhìn đi! Ánh mắt của cô không phải đã cho thấy cô trong sáng như nào rồi! Một màu trắng tinh khôi thể hiện tấm lòng của cô.
Dương Chiêu quay đầu đi không nỡ nhìn cô liền bay xuyên qua anh đối đầu với anh.
- “Ấy! Đừng lạnh lùng vậy chứ!”
- “Cô làm sao mới tha cho tôi đây? Có bao nhiêu người cô không ám. Tại sao cứ phải theo tôi chứ! Không lẽ cô cần tôi giúp gì? Cô cần tôi giúp gì thì cô cứ nói đi! Tôi giúp cô!”
Cô bám lấy vai Dương Chiêu cười cười.
- “Anh tính giúp tôi trong bộ dạng này sao?”
Dương Chiêu đơ người nhìn xuống mới chợt nhớ ra. Anh...đang...tắm!
- “Cô! Cái đồ con ma biến thái như cô còn không mau ra ngoài!”
- “Đừng vậy chứ! Dù sao tôi cũng chết rồi! Anh không cần lo đâu! Dù sao anh ngon như vậy...không ai thấy thật là tiếc!”
Cô tặc lưỡi lại gần lấy tay sờ sờ các cơ của Dương Chiêu. Dương Chiêu hít một hơi thật sâu quyết định lấy quần áo mặc vào. Cô tách khỏi anh lắc đầu.
- “Ầy! Thật đáng tiếc! Sao lại tắm nhanh vậy chứ! Chậc! Tôi nhìn còn chưa đã đâu!”
Dương Chiêu đen mặt rời đi! Cô bay theo anh. Cả hai tới giường ngồi đối diện nhau. Cô ra ngoài không thấy nữ chính đâu có chút khó hiểu nhưng kệ đi! Cô cần lo mục tiêu trước.
- “Tại sao cô lại theo tôi?”
Dương Chiêu nhìn cô lạnh lùng.
- “Tôi sao? Vì anh đẹp trai nên...tôi theo.”
Cô cười sau đó khuân mặt trở về dạng xấu xí. Dương Chiêu hít một ngụm khí lạnh ngăn xúc động muốn đánh cô nhẫn nại nói tiếp.
- “Tôi không đùa! Nếu cô muốn nhờ tôi giúp thì nói ra! Tôi sẽ cố gắng giúp cô!”
Cô bĩu môi thay lại mặt bình thường thở dài.
- “Thực ra...tôi cũng không nhớ mình là ai...chết từ bao giờ...chết như thế nào! Tôi cứ như vậy đi từ nơi này tới nơi khác. Bơ vơ lạc lõng không hề có chủ đích. Mọi người đều không thấy tôi, những kẻ giống tôi lại bắt nạt tôi...nên khi biết anh có thể nhìn thấy tôi, tôi có chút vui mừng và hạnh phúc.”
Cô dùng ánh mắt buồn bã nhìn anh nhưng môi lại mỉm cười. Dương Chiêu im lặng nhìn thấy cô như vậy có chút động tâm.
- “Cô như vậy bao lâu rồi!”
Cô cười cười.
- “Không lâu...chỉ vài trăm năm thôi! Tôi cũng không nhớ nữa!”
Dương Chiêu có chút không biết nên nói gì bất quá...
*Ding! Độ hảo cảm tăng 5% tổng hiện tại là 10% chúc mừng ký chủ!*
Cô vênh váo trong lòng. Cá lại mắc câu. Ôi tại sao lúc còn sống cô không đi làm diễn viên nhỉ? Cô nợ điện ảnh nước nhà một diễn viên xuất sắc.
- “Có khách sao? Tôi thấy ồn ào!”
Tần Lãng bước từ ngoài vào nhìn thấy cô lơ lửng mặt cắt không còn giọt máu.
- “Dương...Dương Chiêu! Có quỷ!”
Tần Lãng lắp bắp chỉ cô có ý định bỏ chạy làm cô có chút tức giận.
- “Anh có thấy quỷ nào xinh đẹp như tôi không hả!”
Cô tức giận làm mặt quỷ dọa ngất hắn.
Dương Chiêu nhìn như vậy cũng chỉ lắc đầu.
- “Cô...thật sự muốn đi theo tôi sao? Cô sẽ rời đi chứ!? Khi nào cô rời đi!?”
Dương Chiêu không hiểu sao lại nói ra những lời kỳ lạ như vậy. Cô nghe vậy quay đầu lại giả làm mèo con ngoan ngoãn.
- “Đương nhiên sẽ theo anh rồi! Anh an tâm! Tôi sẽ bên cạnh anh tới khi anh chết! Sau đó tôi sẽ cùng anh tới bến vong xuyên! Tôi làm ma cũng lâu nên quan hệ với bên phán quan cũng tốt lắm!”
Cô cười cười đưa ngón cái trước anh. Anh muốn đưa ngón cái đóng dấu với cô nhưng lại xuyên qua.
- “Đã hứa rồi đấy! Không xa!”
Không hiểu sao nói xong bên khóe mắt của anh lại rơi ra giọt nước mắt.
- “Ấy sao cậu lại khóc vậy? Ầy! Đừng nói là được mỹ nhân tôi đây chú ý hạnh phúc tới phát khóc rồi nhé!”
Cô cười cười muốn đưa tay lau đi giọt nước mắt cho anh nhưng...cô lại xuyên qua những giọt nước mắt ấy, cô không thể lau nước mắt cho anh.
Cô thu tay lại buồn bã nhìn anh cười.
- “Là tôi thấy anh nhìn được tôi liền vui quá. Quên mất bản thân không chạm được vào anh!”
*Ding! Độ hảo cảm tăng 5% Tổng hiện tại là 15%*
Dương Chiêu lắc đầu đi qua cô vác Tần Lãng ném lại trên giường. Cô nhìn tên nam chủ nằm ngất sõng soài liền thở dài.
- “Ầy gù! Tôi không ngờ nổi là anh ta nhát gan vậy luôn đó! Vẫn là anh có phong cách! Có sức chịu đựng và tinh thần thép! Lại còn tốt bụng và đẹp trai!”
Cô cười cười vuốt mông ngựa. Dương Chiêu nhìn cô như vậy có chút ba chấm.
- “Cô khi ăn cô ăn kiểu gì vậy?”
Dương Chiêu tò mò nhìn cô. Cô lắc đầu.
- “Chỉ cần anh thắp hương gọi tên tôi là được rồi!”
Dương Chiêu nghe vậy đi vào bếp bắt đầu nấu đồ ăn. Tôi hôm đó khi Tần Lãng tỉnh lại đã được Dương Chiêu kể mọi chuyện. Cô đứng một bên quan sát. Rõ ràng trong truyện Tần Lãng chỉ có thể thấy nữ chính. Nhưng tại sao bây giờ còn thấy cả cô? Không lẽ vì cô không có xuất hiện trong mạch tryện?
Sau hơn một tiếng hai người kia cuối cùng cũng đã xong. Cô mỉm cười thân thiện.
- “Sao rồi! Tôi có thể ở lại rồi đúng không?”
Cả hai người họ đều gật đầu. Ánh mắt của Tần Lãng có chút không truy cứu.
- “Nhưng cô phải tuân theo một số quy định! Tần Lãng cậu đọc đi!“..
Dương Chiêu ẩn Tần Lãng. Tần Lãng thở dài bắt đầu.
- “Điều thứ nhất: trong lúc chúng tôi đang tắm. Cấm cô vào làm phiền hay bước vào phòng tắm!”
Cô mỉm cười tay siết chặt. Không phải vậy chứ? Làm như cô là lang sói không bằng.
- “Còn những điều sau sau này chúng tôi sẽ bổ sung sau! Cô gắng mà làm theo điều thứ nhất đi!”
Dương Chiêu nhìn cô sau đó rời đi.
- “Cẩn thận!”
Cô hét lên nhưng “Binh!” đầu anh va phải cửa. Anh ôm đau ai oán rời đi. Cô buồn bã hất tóc.
- “Đúng là họa từ hồng nhan mà!”
Lần này tới Tần Lãng nhìn cô.
- “Tôi thực sự không hiểu sao lại có thể cho phép một hồn ma như cô theo.”
Cô bĩu môi.
- “Dù sao người tôi theo cũng đâu phải anh! Nói gì chứ!”
Đúng vậy! Người cô theo là Dương Chiêu cơ mà! Tần Lãng bất lực nhìn cô.
Cô xoa cằm có chút suy tư tự hỏi “Làm sao có thể tách hai người này ra đây?” Cô cần công lược Dương Chiêu nên không thể để Dương Chiêu cùng phòng với nam nữ chính. càng nghĩ cô càng có chút rối.
- “Nhưng mà....nhìn cô quen thật đấy!”
Tần Lãng bỗng dưng thốt lên câu đó làm cô hết hồn.
- “Tôi quen sao?”
- “Tố Tố! Không hiểu sao nhìn thấy cô tôi lại muốn gọi cái tên ấy!”