Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 91: Chương 91




Cô có nhìn nhầm không? Tên Trần Hạo đứng ở cửa có chút khó chịu nhìn xung quanh.

Tần Lãng thấy cô có chút lạ liền nhìn qua.

- “Sao vậy Hạ Hạ?”

Cô cười cười chỉ ra ngoài cánh cửa.

- “Là Trần Hạo!”

- “Sao hắn lại ở đây?”

Tần Lãng nhìn cô sau đó có chút vội vã.

- “ Em đi trước đi! Chắc hắn muốn trừ em đấy!”

Nữ chính một bên cúi đầu yên lặng. Cô cầm tay cô ấy cười.

- “Không sao! Em và hắn có việc!”

Cô mở cửa ra cho Trần Hạo. Trần Hạo mở mắt ra cô liền cảm thấy...tên này hình như mới đi trừ ma...hắn có nhiều tà khí.

Tần Lãng vội cất đi Tỏa Linh Đăng, cô tránh đường cho Trần Hạo vào.

- “Này! Không phải anh kêu tôi tìm anh sao?”

- “Vốn tính là vậy nhưng tôi lại có chút chuyện cần tới cô gấp! Nên bói một quẻ qua đây luôn!”

Cô ậm ừ bỏ qua nghi hoặc trong lòng. Trần Hạo lấy ra một tờ giấy đưa tới trước cô.

- “Cô mau ký!”

Cô gật đầu nhìn qua tờ khế ước. Chậc. Cô mà là người bán thân đi ít nhất cũng được ít tiền. Bây giờ cô là ma, lúc bán thân cũng chẳng có một đồng. Chậc. Làm ma thật là thiệt thòi quá mà! Cô cắn cắn bút nhìn tới nhìn lui điều khoản một lần sau đó mới đặt bút ký.

Ký xong Trần Hạo nhìn cô hài lòng mỉm cười.

- “Tốt lắm! Hợp tác vui vẻ!”

Hắn cười bắt tay với cô. Vì đã ký khế ước nên cô và hắn có thể tương tác qua lại dễ dàng hơn so với người khác.

- “Bắt tay như vậy là được rồi!”

Dương Chiêu một bên hằn học nhìn chỗ hai người bắt tay. Cô cười cười rút tay về. Trần Hạo thấy vậy cũng lấy đồ nghề ý đi về.

- “Tối hôm nay tới hẻm 139 đường Xuân Tảo! Chúng ta có việc! Tôi không bắt cô 24/24 theo tôi! Nhưng nhớ họ là người dương dù thế nào hai cô cũng nên sớm rời đi!”

Trần Hạo nhìn qua cô lạnh lùng. Cô gật nhẹ đầu mỉm cười tiễn hắn đi. Truyện Linh Dị

- “Làm phiền hai người rồi!”

Dương Chiêu và Tần Lãng một bên lườm hắn.

“Cái gì mà làm phiền? Nãy giờ tên đó coi nhà của mình thành nhà của hắn sao? Tự tiện như vậy!”

Cô vẫn là giữ tươi cười tiễn xong tên lắm chuyện đi rồi mệt mỏi hạ mình xuống.

- “Hai người dạo này nên ít ra ngoài vào buổi tối thôi! Không hiểu sao em thấy dạo này có nhiều ác linh và ngạ quỷ lang thang lắm! Lỡ hai người bị sao em cũng không dám chắc giúp đỡ được gì cho hai người...”

- “Được rồi! Em muốn ăn gì? Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm đúng không? Nói đi! Hôm nay anh đãi!”

Hai mắt cô sáng lên nhìn Dương Chiêu mỉm cười.

- “Em muốn ăn vịt quay và gà nướng! Đúng rồi! Còn cô muốn ăn gì?”

Cô quay qua nhìn nữ chính đang một bộ như thỏ con liền thở dài. Không phải trong truyện cô bé này năng động lắm sao? Giờ bộ dáng này là sao?

- “Em sao cũng được!”

Cô gật đầu cười.

- “Vậy...lời hứa đi tìm ký ức cùng em hay là...Tần Lãng! Anh đi tìm ký ức cùng cô bé đi! Em đi theo Dương Chiêu làm đồ ăn chờ hai người về!”

Tần Lãng gật đầu cùng nữ chính rời đi. Căn phòng giờ cũng chỉ còn cô và anh.

- “Dương Dương em đi có việc chút! Anh chờ em nhé!”

- “Ừm. Nhớ về sớm!”

Trong lòng cô có chút ấm áp. Sự thật cô luôn mơ về một ngôi nhà ấm áp. Bất cứ khi nào cô đi cô cũng sẽ biết rằng có người chờ cô trở về! Luôn có một người chờ cô.

*Này hệ thống! Ta muốn mở cửa hàng!*

Hệ thống làm bộ mặt nghi hoặc nhìn cô.

*Cô chắc muốn mở cửa hàng với số điểm ít ỏi đó chứ?*

*Ý mi là sao? 300 điểm này ta đủ mua 3 bộ thái âm chân kinh về luyện dần để đập chết ngươi rồi đấy!*

Cô tức giận nhìn hệ thống khinh bỉ mình. Hệ thống cười cười nhìn cô.

*okey!*

Cô nhìn cửa hàng hiện lên trước mắt liền muốn móc luôn mắt ra.

*Từ...từ khi nào mà!*

Giá cả mọi thứ đã tăng gấp 3.

Vâng. Món đồ 100 đã lên thành 300 điểm.

*Này hệ thống! Giờ ta hiểu tại sao ngươi bị phong ấn trong vòng rồi đó! Phải ta ta muốn diệt ngươi luôn chứ đừng hòng sống!*

Hệ thống làm bộ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.

*Ta cũng đâu thể quản được chuyện giá cả!*

*Ngươi có tin ta giết ngươi luôn không?*

Hệ thống cười cười.

*Cô giết tôi cũng không được lợi gì! Dù sao người cần mua đồ là cô chứ không phải tôi!*

Cô nén lại cảm giác muốn giết người mỉm cười hiền lành.

*Được! Xem như ngươi giỏi!*

Cô liền cắn lưỡi mua một cuốn 1001 cách bắt ma hữu hiệu. Cô mở ra lại một loạt hình ảnh hiện lên. Cách bắt ma từ cổ xưa tới hiện tại, từ phương Đông tới phương Tây. Cuối cùng lần này cô có cảm giác mình mua đúng rồi!

Trong khi đó hệ thống một bên nước mắt đầm đìa.

Cmn nó đã quên chưa nâng giá mấy món giá trị 300 điểm rồi!

Tối đó cô và mọi người ăn xong cô liền rời đi. Anh đứng tại cửa tiễn cô.

- “Nhớ cẩn thận!”

Dương Chiêu cẩn thận dặn dò cô. Cô cười cười hôn lên má Dương Chiêu trước con mắt ngạc nhiên của mọi người.

- “Em đi đây! Ngủ sớm đi!”

Nhìn cô rời đi Dương Chiêu thở dài mệt mỏi ngồi xuống. Có lẽ ở bên cô khá nhiều bây giờ Dương Chiêu đã phờ phạc đi nhiều.

Cô gặp Trần Hạo ở trước cửa ngõ.

- “Lần này chúng ta đi trừ ác linh. Hắn là đại ca xã hội đen bị kẻ thù chặn đánh chết tại ngõ này! Hắn chết chưa lâu nhưng oan hồn quá nhiều nộ khí! Để lâu hơn hắn sẽ biến thành ngạ quỷ thì nguy hiểm hơn!”

- “Anh lắm chuyện như thế làm gì? Cho tôi xem anh định bày trận gì?”

Cô buồn chán liếc nhìn tên nhiều lời bên cạnh. Trần Hạo nghe xong thật muốn một kiếm đâm chết cô. Cô nên nhớ ở đây ai mới là boss.

- “Cô không cần biết! Giờ cô đi đánh cho hắn chạy ra đây là được! “

Cô nhìn thanh gỗ đào bên Trần Hạo không tiếc lời khen.

- “Trông anh thật giống mấy tên đạo sĩ lừa đảo tôi hay thấy trên phim!”

Nói xong cô lập tức bỏ chạy để tên nào đó vừa hất muối hất gạo nhìn cô.

Ầy cô cũng không muốn chọc hắn đâu! Chỉ là mỗi lần chọc hắn làm cô nhớ tới thú vui nho nhã trêu chọc những chú cún~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.