Sau bữa cơm cô rảnh rỗi ngồi cạnh Dương Chiêu nhìn anh đang làm việc.
- “Anh làm bên khảo cổ sao?”
Cô nghiêng đầu nhìn những ký tự khó hiểu ở trên sách. Dương Chiêu yên lặng coi cô là không khí. Ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cô. Tần Lãng thấy vậy cười cười đi tới.
- “Không hẳn. Chúng tôi là chuyên ngành khác. Mấy cái này là đam mê thôi!”
Cô lại gần Tần Lãng.
- “Đam mê? Anh cũng có đam mê về khảo cổ sao?”
- “Không hẳn. Anh ta lại thích những thứ liên quan tới tâm linh như cô đấy!”
Dương Chiêu mở lời nhìn qua cô có chút nhíu mày.
- “Cô chết lâu như vậy rồi có từng gặp qua mấy nhân vật nổi tiếng rồi chứ?”
Cô bay lơ lửng có chút suy nghĩ.
- “Tôi sao? Có chứ! Tên tội phạm khét tiếng bị xử tử này, mấy trùm ma túy này, đôi khi có cả mấy lệ quỷ vân vân. Nói chung là gặp khá nhiều rồi!”
Tần Lãng bỗng bật cười.
- “Chắc cô không phải lại đi đánh nhau chứ?”
- “Ể? Ý anh lại là sao? Tôi đây mềm yếu như vậy! Con mắt nào của anh thấy tôi đánh nhau!”
Dương Chiêu thấy tình cảnh như vậy quay lưng vùi đầu vào công việc tiếp.
*Ding! Độ hảo cảm trừ 5%. Tôi đã biết cô ngốc nhưng không ngờ cô ngốc tới mức đó luôn đấy!*
Hệ thống khinh bỉ nhìn cô. Cô nghe xong liền muốn rớt hai hàng nước mắt.
- “Dương Chiêu anh khó chịu ở đâu sao?”
- “Gọi tôi Chiêu hoặc Dương Dương!”
- “Ân. Chiêu!”
Cô vô cùng hợp tác. Cô ngoan như vậy này! Tần Lãng thấy vậy thở dài.
- “Tôi đi tắm trước!”
Nói rồi Tần Lãng đứng lên cởi áo ra. “Cơ bắp kìa!” Cô nhìn chằm chằm vào đống cơ bắp của Tần Lãng thật mỹ lệ mà! Thực sự cô rất muốn chạm vào nha!
*Tôi khuyên cô nếu không muốn bị trừ điểm hảo cảm thì tốt nhất nên thu lại ánh mắt đó đi!*
Hệ thống trong không gian tập luyện tạ nhìn cô giở tính háo sắc liền thở dài. Cô vội vã thu lại ánh mắt chuyên tâm nhìn Dương Chiêu. Dương Chiêu có vẻ khá hài lòng thì phải. Chân mày giãn ra mỉm cười nhìn qua cô.
- “Cô có cần mua gì không?”
Cô cười cười.
- “Bộ này tôi mặc đã mấy trăm năm rồi! Hay anh đưa tiền tôi đi mua vài bộ khác đi!”
- “Vậy cô sang Ai Cập giúp tôi xem ở đó có hồn ma của mấy vị vua không? Sau đó mời họ về đây để tôi hỏi chút tôi sẽ đưa tiền cho cô!”
- “Tôi từ chối! Anh nghĩ anh là ai mà đòi mua chuộc tôi! Tôi không biết tiếng nước ngoài không đi!”
- “5 vạn!”
- “Hứ! Anh nghĩ mua chuộc tôi dễ lắm sao?”
- “Hay cô đi hỏi mấy con ma khác xem có ai biết trước kết quả xổ số không? Sau đó về đây báo. Chúng ta kiếm một khoản?”
- “Tôi tám anh hai!”
- “Cô là ma rồi còn đòi tiền dương làm gì? Cùng lắm thì cô hai tôi tám!”
- “Ai nói ma không cần tiền? Anh chỉ cần đốt tiền cho tôi là được rồi không phải sao?”
- “Sao cô không lấy đồ nhỉ?”
- “Tôi yêu cái cảm giác cầm tiền hơn! Tôi bảy anh ba!”
- “Cô mơ sao? Tôi bảy cô ba!”
- “Hờ tôi là ma đó! Làm gì có chuyện mơ!?”
- “Tôi sáu cô bốn!”
- “Tôi không đi hỏi nữa!”
Cô qua một góc ngồi. Dương Chiêu lại bật cười. Bộ mấy người hôm nay ăn nhầm nấm cười sao?
*Ding! Độ hảo cảm tăng 10% Hiện tại hảo cảm là 25%*
Bỗng cô cảm nhận được gì đó quen thuộc. Cô vội bay ra ngoài. Khi cô bay ra Dương Chiêu khép lại nụ cười ánh mắt lạnh tanh. Rút con dao trong không gian ra thay một thân trang phục khác lạ. Mái tóc đen bị thay bằng màu bạch kim dài. Vừa lạ lại thật quen.
- “Cuối cùng ta lại gặp nhau rồi!”
Nam nhân ấy vẫn mặc bộ y phục cổ trang mỉm cười tựa gió xuân nhìn cô.
*Hệ thống! Hệ thống!* Cô gọi hệ thống nhưng vô vọng. Hệ thống lại không kết nối.
- “Nàng vẫn như vậy!”
Cô cảm nhận một áp lực cực mạnh đánh về phía bản thân. Nhưng không hiểu sao trong linh hồn cô một luồng khí nóng ập tới làm giảm sự tác động. Thế giới trước cô đã nghi ngờ đó là lỗi. Nhưng khi thấy hắn là người có thể cắt đứt liên lạc của cô và hệ thống cô biết. Hắn không tầm thường. Mục đích của hắn..là gì đây?
Cô lạnh lùng muốn bay tới tấn công hắn nhưng khi cô chạm vào hắn hắn lại hóa thành ngàn cánh hoa tan biến. Dương Chiêu bay tới nhưng đã muộn. Chỉ còn lại tiếng hắn cười.
- “Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau! Ta sẽ luôn dõi theo nàng!”
Lời hắn nói vang vọng trong không gian. Tần Lãng đang lau đầu bỗng nhiên khẽ cười. Một nụ cười không rõ.
Cô sờ vào lồng ngực đau nhói khẽ thở dài.
Đêm hôm đó cô không trở lại...
Đừng ai nghĩ linh tinh. cô vẫn tới ngân hàng để ngủ cùng đống tiền. Đó là thú vui tao nhã của cô...
Sáng hôm sau khi anh mở mắt ra.
- “Á!”
Anh cầm gối ném nhưng cái gối kia xuyên qua cô. Cô đem mặt trở lại bình thường nhìn anh.
- “Sao vậy?”
- “Điều thứ 2 cô không được làm cái khuân mặt kinh dị ấy trước mặt tôi nữa!”
Ai đời mới mở mắt ra đã thấy khuân mặt biến dạng của cô khiến Dương Chiêu ám ảnh.
- “Cô biết không. Từ ngày gặp cô tôi uống thuốc ngủ còn nhiều hơn cả vitamin đấy!”
Cô cười cười.
- “Vậy đây là vinh hạnh của tôi rồi!”
- “Cô..”
- “Mới sáng ra hai người đã gây rồi sao?”
Tần Lãng đem cơm ra mỉm cười nhìn cô. Cô kéo Lâm Ngọc tới bàn ăn.
- “Cô ấy tên Lâm Ngọc! Sau này phiền các anh rồi!”
Tần Lãng nhìn cô rồi nhìn qua Lâm Ngọc. Thấy nữ chính có vẻ căng thẳng cô giữ tay cô ấy. Nếu cô đã kéo nữ chính vào việc này cô sẽ bảo vệ nữ chính.
- “Đúng rồi. Tên của cô là?”
Cô bỗng đơ người. Ờ ha! Cô quên không giới thiệu tên mình.
- “À! Tôi quên. Tôi là Tây Môn Hạ!”
- “Vậy sao?”
Tần Lãng mỉm cười dường như ánh mắt lóe lên phần kiên định..
- “Hạ Hạ ăn cơm thôi!”
Tần Lãng mỉm cười thắp hương miệng khẽ lẩm bẩm gì đó. Dương Chiêu thấy vậy hai mắt khẽ nhíu.
Hai người bạn nhỏ này vậy mà lại có chút khác biệt. Hệ thống bên trong ý vị nhìn hai người.
- “Hạ Hạ! Hôm nay cô vẫn đi cùng tôi?”
Dương Chiêu nhìn cô đang vui đùa cùng Lâm Ngọc tỏ ra không quan tâm lắm hỏi.
- “Đương Nhiên rồi! Chúng ta đã hứa rồi mà!”
Tay Tần Lãng khẽ dừng lại.
- “Nhưng hôm nay nắng rất gắt. Sẽ không sao chứ?”
Dương Chiêu nhìn cô có chút lo lắng.
- “Dăm ba ánh nắng! Anh che ô đi! Tôi bám vào ô là được!”
Dương Chiêu gật đầu sau đó rời đi. Tần Lãng nhìn theo hai người tới khi khuất sau cánh cửa.
- “Cô nhờ cô ấy?”
Tần Lãng quay qua nhìn Lâm Ngọc.
- “Không có! Tôi không...”
- “Cô tốt nhất nên tránh xa cô ấy!”
Tần Lãng không để cho lâm ngọc nói hết đã chặn lời. Hắn đã vô số lần xảy ra sai lầm. Lần này hắn không thể để bất cứ chuyện gì xảy ra nữa!
Mang theo Tỏa Linh Đăng Tần Lãng lên đường. Nhưng mới đi được một đoạn đã gặp phải Trần Hạo.
- “Ấy! Người huynh đệ! Chúng ta có thể nói chuyện chút không?”
Trần Hạo nhìn thấy Tần Lãng liền chạy tới hỏi. Diễn biến cốt truyện vẫn chưa bị thay đổi cho lắm. Chỉ khác...
- “Không rảnh!”
Tần Lãng lạnh lùng bước qua. Trần Hạo lại chạy tới chặn.
- “Anh dang gặp chuyện đó! Có ma nữ theo anh đúng không?”
Tần Lãng thở dài.
- “Con người tôi sức hút vô biên. Nên có vài ma nữ theo cũng là chuyện bình thường!”
- “Vậy anh có muốn tôi giúp trừ tà không?”
Trần Hạo bùng cháy ý chí thiếu niên. Tần Lãng lại chỉ mỉm cười.
- “Anh có thấy thần tượng nào đuổi fans của mình đi không?”
Trần Hạo trực tiếp im lặng.
- “Thật ngại quá! Anh có thể cho tôi biết anh ở viện nào trốn ra được không?”
Trần Hạo vỗ vai Tần Lãng nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm. Tần Lãng chỉ mỉm cười.
- “Tôi nghĩ nếu anh không buông tay ra...vậy thì đừng trách!”