Hệ Thống! Mau Mau Hiện Thân!

Chương 86: Chương 86: Thế giới 4




Tần Lãng vẫn giữ trên môi nụ cười nhưng tay rất nhanh tung lên một cú đấm. Cảm nhận được áp lực Trần Hạo vội nhảy ra liền tránh được một đòn của Tần Lãng.

- “Anh...”

Trần Hạo chưa kịp nói hết Tần Lãng liền đưa tay lên môi ra hiệu im lặng.

- “Tránh xa tôi ra! Nếu không tôi không biết sẽ làm gì với anh đâu!”

Nói rồi Tần Lãng mỉm cười như cũ quay lưng đi. Trần Hạo nhìn theo khẽ lạnh sống lưng. Người này thực sự không tầm thường.

Tới trường cô như cũ dựa vào bóng râm đi khắp trường. Ngôi trường này cô thấy ma khí khá cao. Chỉ tiếc...hay cô dụ Trần Hạo tới nhỉ? Sau đó cùng hắn diệt yêu trừ ma lấy thù hận của mấy bạn ma đó! Nhưng tên đó vừa thấy cô liền muốn đánh nhau rồi! Cô ôm đầu thở dài. Cô chỉ là một nhành hoa mong manh yếu ớt thôi mà!

*Hệ thống! Mở cửa hàng đi!*

*Kỹ năng ta học ngoài thế giới này có thể tính thành kỹ năng của ta sau khi thế giới đó kết thúc hay không?*

*Một số kỹ năng thì có thể...một số thì không.*

*Như?*

*Ví dụ khi cô tới thế giới tu chân. Pháp thuật cô có sẵn sẽ không được tính. Nhưng nếu cô xuyên vào người chưa biết gì hoặc mới học thì sẽ được tính là kỹ năng mới học của cô. Nhưng trong thế giới đó cô có mạnh cỡ nào khi về lại hệ thống sẽ resets lại. Kỹ năng level 1 và cô dùng tích phân nâng cấp*

Cô gật gù. Thì ra vô dụng như vậy sao.

Nhìn hệ thống nhà người ta. Cô có chút từ lâu đã muốn đổi hệ thống.

Cô đang ngồi bỗng nhiên có cảm giác ai đó chạm vào cô. Cô vội thoát khỏi cánh tay đó rồi nhìn lại. Là nam nhân tóc trắng đó. Hắn mỉm cười như gió xuân nhìn cô.

- “Cuối cùng ta cũng có thể chạm tới nàng!”

- “Ngươi là ai? Sao lại theo sát ta?”

- “Nàng...quả thực không nhớ ta! Chỉ cần nàng giao Tỏa Linh Đăng cho ta! Ta sẽ giúp nàng nhớ lại!”

- “Tại sao ta phải tin ngươi nhỉ?”

- “Vậy nàng tin hắn sao? Trong tâm của nàng đâu có tin hắn?”

- “Hắn?”

Nam nhân đó tiến gần tới cô, cô nhanh chóng chạy tới chỗ khác.

- “Ta là Nạp Khắc Nhĩ Ba. Nhớ tên ta!”

Nói rồi y lại tan biến.

*Cô đang làm gì vậy?*

Hệ thống nhìn cô đang ở ngoài nắng. Cô nhìn xuống. Thảo nào cô thấy nóng nóng.

*Không có gì! Làm ma lạnh lẽo quá ta muốn sưởi ấm chút thôi!*

Nói rồi cô rời đi. Cùng lúc đó một bóng ma đỏ xuất hiện. Hắn khẽ cười.

- “Nhìn cô ta thật ngon!”

Cô đi tới đi lui lại gặp được Tần Lãng.

- “Sao anh lại ở đây? Đây là phòng hội họa mà!”

Tần Lãng nhìn xung quanh xác định không có ai mới bắt đầu ngước nhìn lên cô.

- “Em có thể...xuống đây hay không?”

Tần Lãng mỉm cười nhìn cô. Cô có chút ngại ngùng. Trước kia do cô thấp hơn mấy người kia lúc nào cũng phải cúi xuống nhìn bọn hắn. Giờ cô có thể bay như vậy, có thể đứng từ trên nhìn xuống nhân loại cũng không tệ. Cô xoa mũi.

- “À! Anh có việc ở đây sao?”

Cô cười cười.

- “Anh chỉ là muốn vẽ. Không ngờ lại gặp em ở đây! Em không đi cùng Dương Chiêu sao? Em tính đi đâu vậy?”

Cô cười cười.

- “Em tính đi vệ sinh!”

Anh có chút khó hiểu nhìn cô. Cô chợt nhận ra...bản thân là hồn ma.

- “Em đùa đó!”

Thực chất cô tính qua bên bể bơi. Nghe đồn đang có một đám nam sinh chuẩn bị tập bơi ở đó! Cô tính đi xem chút thôi!

- “Em tính đi linh tinh thôi! Không muốn làm phiền Dương Chiêu học!”

Cô cười cười.

- “Vậy...em làm người mẫu cho anh vẽ được không? Tối nay anh làm mỳ Ý thưởng cho em?”

Cô xoa cằm gật đầu.

- “Vâng!”

Sau đó cô đi cùng Tần Lãng vào phòng tranh. Nhìn Tần Lãng chuẩn bị đồ một cách cẩn thận khiến cô có chút mê mẩn.

- “Chậc! Anh không làm họa sĩ thật là tiếc đó!”

Tần Lãng mỉm cười.

- “Ba năm trước anh đã từng muốn theo chuyên ngành này!”

- “Vậy tại sao anh lại đổi vậy?”

Cô tò mò nhìn Tần Lãng. Vậy mà Tần Lãng vẫn yên lặng. Vì hắn không thể nói...là vì cô.

- “Em tại sao lại chết?”

- “Em cũng không nhớ nữa!”

Cô cười. Nhìn anh chuyên tâm vẽ thật đẹp. Ngắm trai đẹp cũng là một loại kỹ năng mà cô muốn ngày ngày luyện tập. Không phải cô mê trai...là cô đang luyện tập!

Cô có cảm nhận áp lực đang đánh đến. Cô vội vàng bật lên. Căn phòng bỗng chốc bị khóa và trở nên u ám.

- “Ha...ha cô gái nhỏ! Có muốn trở thành một phần của tôi không?”

Một ác linh mỉm cười tới gần cô. Cô vừa nhìn thấy mặt hắn liền không nhịn được đưa chân đạp hắn văng ra xa.

- “Ngại quá! Lỡ chân!”

Tần Lãng một bên vẫn chuyên tâm vừa nhìn cô vừa vẽ như không bị ảnh hưởng.

- “Sao...sao có thể!”

Cô đi tới nhìn tên tà linh đang đứng dậy.

- “Ẩu! Sao lại không thể chứ?”

Cô mỉm cười.

- “Tôi không tin!”

Hắn là tà linh ở đây đã rất lâu. Không tin lại không đánh lại được một con ma yếu đuối như vậy!

Hắn lại lao lên. Lần này cô không đánh văng hắn nữa mà tránh né tên tà linh đó theo kiểu nghệ thuật. . Truyện Full

- “Tần Lãng! Anh thấy kiểu này thế nào? Hay kiểu này?”

Tần Lãng khẽ cười nhìn cô chơi trò mèo vờn chuột.

- “Ta không tin!”

Tên ác linh đó muốn bay tới nhập hồn vào Tần Lãng thì lại bị Tần Lãng né. Khi hắn đang định cuốn người vào Tần Lãng thì Tần Lãng lại nhanh tay hơn cầm lấy Tỏa Linh Đăng lên. Tên đó thấy vậy vội lùi ra xa.

- “Ngươi...rõ ràng ngươi không có dòng máu trừ tà...sao có thể?”

Tần Lãng nhướng mày nhìn tên ác linh.

- “Sao không thể?”

Tên đó thấy tình hình không ổn liền có ý bỏ chạy lại bị cô chặn đường.

- “Ha ha. Bé nhỏ! Có muốn trở thành một phần của tôi không?”

Tên ác linh đó có chút thông minh liền đưa số tiền nó cướp được cho cô.

- “Đại tỷ! Tôi chỉ là đi lạc thôi! Làm ơn cho tôi đi!”

Cô nhận được tiền liền đá tên đó đi. Nhìn hắn là cô biết chỉ làm ma ở đây được hơn hai trăm năm là cùng. Còn muốn đấu với cô? Cô đã chết rất lâu rồi đó!

- “Nhìn em rất vui nhỉ?”

- “Ân! Mà...sao anh lại có thứ đó?”

Tần Lãng vẫn mỉm cười. Cùng lúc đó Dương Chiêu không biết sao lại tông cửa phòng mỹ thuật chạy vào.

- “Hạ Hạ! Em không sao chứ?”

Cô ngớ người nhìn Dương Chiêu thở hồng hộc.

- “Em...không sao. Mà không phải anh đang học sao?”

Dương Chiêu bỗng như bị sao đó khụy xuống ngất đi. Tỏa Linh Đăng trên bàn Tần Lãng cùng lúc đó có dấu hiệu tỏa sáng.

Tần Lãng không kịp nhìn vội vã cất đi Tỏa Linh Đăng rồi khoác Dương Chiêu lên vai đưa anh tới phòng y tế.

Cô ở cạnh Dương Chiêu có chút khó hiểu. Tại sao tự dưng Dương Chiêu lại chạy tới chỗ đó hỏi cô có sao không nhỉ? Có chuyện gì sao?

Nhìn Dương Chiêu hôn mê mà cô lại càng có chút khó hiểu. Dương Chiêu rất mạnh. Thọ mệnh cũng dài. Không thể nào mà nói ngất là ngất. Chuyện này cô e không bình thường nhưng cô cũng không thể tìm ra câu trả lời ngay được. Hơn nữa lúc đó khi thấy ác linh. Tần Lãng cũng không hề sợ hãi. Thậm chí còn rất bình tĩnh né tránh ác linh đó rồi thong thả lấy Tỏa Linh Đăng ra dọa hồn ma ấy. Lúc đó cô vẫn chưa kịp hỏi.

Nhìn Tần Lãng bên cạnh. Câu hỏi vẫn luôn treo ở họng cô vẫn không thể thốt ra. Chuyện này có quá nhiều khúc mắc. Cô cúi đầu nhìn Dương Chiêu cùng lúc đó Tần Lãng nhìn qua cô. Môi bạc vẫn cong lên nụ cười. Chỉ khác một bên mắt biến đỏ.

Ta đang tính nghỉ ngơi 2-3 tuần nhưng nhớ các nàng. nhớ truyện quá. nghỉ không được. 7_7 Thôi vậy. Chuyện kia tới đâu thì tới. Các nàng nhớ like và cmt để ủng hộ ta nha! Cảm ơn các nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.