Huân Khinh Dạ hôm bay đi theo cô cũng chỉ làm culi xách đồ, hắn cầm một đống sách cô mượn kia chỉ mong rằng sẽ không ai phát hiện ra.
- “Này đi mau lên!”
Cô mỉm cười chạy trước Huân Khinh Dạ điềm đạm theo sau. Giờ mùa xuân đã tới, cây cối tươi mới, hoa đào nở rộ. Bỗng cô nhớ tới lúc mới tới thế giới này cô cũng đã cường hóa qua thân thể này. Không biết có thể sử dụng hay không?
Cô ôm bụng tính hỏi hệ thống, hệ thống đánh hơi nhanh liền trả lời.
*Đương nhiên là tính nên cô mới có thể chạy nhanh như vậy! Bất quá...kể cả khi cô đã cường hóa thể lực của thân thể này cũng không thể vượt quá 40%*
Nghe vậy cô liền chán nản bĩu môi, quả thực đây là muốn cô làm bạch liên hoa sao?
Có một cánh đào bay lên mái tóc cô, cô vẫn không hề để ý lại vô tình lọt vào ống kính của một người. Huyết Bạch hắn vừa mới đi mua máy ảnh đang tính chụp thử lại vô tình nhận ra người quen. Mới cách xa nhau chưa lâu mà lại gặp, quả thực họ rất có duyên.
Huyết Bạch bình tĩnh bước tới trước cô đang mải vừa đi vừa nhìn bầu trời, hắn muốn tạo ra một cảnh gặp như trong phim! Bất quá ý niệm đó sẽ không bao giờ thành hiện thực khi Huân Khinh Dạ còn ở đây! Mắt thấy cô sắp đụng vào tên kia Huân Khinh Dạ tiên lên ôm lấy eo cô. Cô giật mình nhìn xuống liền thấy Huyết Bạch đứng trước mặt mình liền mỉm cười.
- “Ây ya! Thật có duyên nha! Mới tách ra chưa lâu lại gặp rồi!”
- “Quả thực có duyên! Đúng rồi, hai người giờ đi đâu vậy? Nếu rảnh chúng ta đi uống chút gì đó đi?”
Cô nhìn qua Huân Khinh Dạ cả người hắn đã tỏa ra hơi thở khó chịu liền mỉm cười.
- “Giờ cũng đã muộn rồi, tôi không rảnh. Ba mẹ quản nghiêm! Để hôm khác thôi!”
- “Được, vậy bye bye. Lúc nào rảnh hãy tới sân bóng rổ! Ngoài đấu kiếm tôi cũng chơi cả bóng rổ đấy! Nếu có cô cổ vũ tôi sẽ chơi tốt hơn nhiều!”
Quả thực Huyết Bạch rất năng động! Đúng là hơi thở của thanh xuân mà! Cô mỉm cười gật đầu.
- “Tôi biết rồi, nhất định nếu rảnh sẽ tới tìm cậu. Giờ chúng tôi phải về rồi! Bye nhé!”
Cô kéo Huân Khinh Dạ cả người đã tỏa ra hơi thở chua chát đi, nếu còn không mau cô cũng không biết hắn sẽ làm gì đâu.
Về tới nhà Huân Khinh Bạch rất tự nhiên đem sách để lên bàn học cô rồi ngồi xuống giường ngủ của cô.
Cô vừa bước vào thấy hắn như vậy liền nhừ mày khó chịu.
- “Bên kia vẫn còn chỗ mà! Sao cậu không lên ghế ngồi lại ngồi giường tôi rồi!?”
- “Không phải hồi bé vẫn thường như vậy sao?”
Huân Khinh Bạch mỉm cười nhìn cô hai mắt tràn đầy vô tội.
- “Đó là khi bé, còn bây giờ hai ta đã trưởng thành, đều là sinh viên cả rồi!”
Huân Khinh Dạ nghe vậy thu lại nụ cười.
- “Nếu một ngày cậu có người yêu...có phải sẽ bỏ lại tôi không?”
Huân Khinh Dạ thay đổi trạng thái như một chú cún bị bỏ rơi.
- “Cậu nghĩ tôi có bỏ cậu lại không?”
Cô hỏi ngược lại hắn, đem cặp ném ở một góc cô ngồi xuống đệm đối diện nhìn hắn. Thấy ánh mắt khiên định của cô Huân Khinh Dạ bỗng chốc lại lảng tránh.
- “Có lẽ, đó là điều bắt buộc!”
Nghe vậy cô liền lao tới tấn công bất ngờ đem hai má hắn kéo về để hắn đối diện với cô.
- “Không phải có lẽ! Bất quá ngay cả nụ hôn đầu cậu cũng cướp của tôi rồi, sau này sẽ có ai thèm tôi chứ!”
Cô giả vờ bi thương vô bờ kéo hắn lại hôn lên môi bạc của hắn. Không phải cô cố ý đâu nhưng hắn...đáng yêu quá.
Nhất là ác ma kia trong hắn...cô nhìn ra là một phần của Nĩ Nĩ, lúc trước cô chưa chắc chắn lắm nhưng giờ cô có thể chắc chắn bởi...mái tóc bạc đặc trưng ấy.
- “Vậy để tôi...để tôi chịu trách nhiệm!”
Hai tai đỏ ửng của hắn càng khiến cô có cảm giác đáng yêu.
- “Ngốc nghếch!”
Cô mỉm cười cắn lên má Huân Khinh Dạ một cái rồi mỉm cười.
- “Cậu tính chịu trách nhiệm sao đây?”
- “Vậy cậu làm người yêu của tôi đi!”
Nope nope, vậy là không được rồi! Đẩy mau tiến trình quá, cô không nghĩ hắn lại chọn cách đánh nhanh như vậy.
- “Huân Khinh Bạch tôi chỉ là đùa chút thôi mà, cậu không cần như vậy đâu. Hơn nữa bây giờ chúng ta yêu nhau cũng không phải thời gian thích hợp. Nhưng tôi có thể đảm bảo! Tới thời gian thích hợp để yêu đương cậu nhất định sẽ là người yêu duy nhất và là người yêu đầu tiên của tôi!”
Nghe cô nói xong Huân Khinh Bạch có chút mờ mịt. Vậy là hắn được cô chấp nhận hay chưa? Hắn cũng không quan tâm lắm liền nằm xuống giường cô.
- “Nè! Cậu làm gì? Tính ăn vạ? Mau về nhà cậu đi chứ?”
- “Không về! Hôm nay tôi ở đây. Ba mẹ cậu cũng giao cậu cho tôi rồi!”
- “Vậy ít ra cậu cũng qua phòng khách ngủ đi chứ? Đây là giường tôi mà! Cậu ngủ đây lỡ nửa đêm có mệnh hệ gì tôi không dám đảm bảo cậu an toàn sáng hôm sau sẽ trong trong sạch sạch mà rời khỏi đây đâu!”
Đây là lời đe dọa của cô sao? Ngay cả một chút lực sát thương cũng không có, ngược lại lại giống mời gọi người ta.
Huân Khinh Dạ nghe xong quả nhiên cả người đều tràn ngập ý cười.
- “Cậu...tốt nhất vẫn nên đi ngủ thôi!”
- “Đồ mọt sách nhà cậu! Cậu có biết cô nam quả nữ chung phòng rất nguy hiểm không? Một đại mỹ nhân như tôi phải biết trân quý danh tiết của mình!”
Không nghe cô lảm nhảm Huân Khinh Dạ kéo cô vào lòng rồi ôm cô nằm xuống. Dưới vòng tay vững chắc của hắn cô phản kháng không nổi đành phải để mặc hắn ôm. Huân Khinh Dạ thấy nữ hài trong lòng không phản kháng liền có chút hài lòng, hắn ôm cô như ôm một món đồ trân quý. Không dám ôm chặt sợ cô đau lại không dám lỏng tay vì sợ cô rời đi.
Hai giờ sáng cô ngủ không nổi liền ngóc đầu lên vỗ vỗ Huân Khinh Dạ đã chìm vào giấc ngủ. Huân Khinh Dạ thấy có người chạm vào mình khó chịu mở mắt ra nhưng nhìn xuống đôi mắt ngập nước của cô lại không dám nặng lời.
- “Sao vậy?”
- “Có cậu ngủ cùng tôi không quen! Tôi bị mất ngủ rồi! Chúng ta chơi trò vận động nào đó để nâng cao tinh thần và thể lực đi!”
Nghe tới đó Huân Khinh Dạ ngáp một cái bèn lật chăn đi xuống dưới giường. Nhìn hắn như vậy cô có chút tò mò...hắn đang đi kiếm gì sao?
Một lúc sau Huân Khinh Dạ mang một đống sách vào cho cô, cô còn ngỡ hắn sẽ mang cái gì đó vào, thật không ngờ tới.
- “Đọc một chút, sẽ dễ ngủ! Cuốn sách này khá thú vị đấy!”
Cô nhìn tới tấm bìa là một quyển sách bình thường khẽ chán ghét ẩn ra.
- “Đổi cho tôi quyển khác đi mà!”
- “Một tờ 5 tệ!”
Nghe thấy tiền hai con mắt của cô tự động nhảy số. Huân Khinh Dạ thấy vậy cũng chỉ lắc đầu mỉm cười.
Bất quá...lần này hắn không sợ mất nhiều tiền. Cuốn sách kia cô còn chưa đọc nổi tới trang thứ 10 liền đã ngủ say bất tỉnh nhân sự. Huân Khinh Dạ ôm lấy cô đã ngủ say bình yên mà ngủ cùng nhau. Sớm hôm sau cô liền tiếc hận không thôi...cô là muốn rủ Huân Khinh Dạ chơi bài mà! Sao lại thành bị hắn dụ dỗ đọc sách mà ngủ rồi! Tức chết cô mất!
Hôm sau quả nhiên Huân Khinh Dạ lại đưa cô đi học. Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường ngày, chỉ có điều từ xa Huyết Bạch vẫn luôn mỉm cười đứng trước cổng trường. Huân Khinh Dạ thực sự không hề thích điều này.
Từ xa nhìn thấy Huyết Bạch, Huân Khinh Dạ liền đem cô ôm vào lòng. Thấy hắn ấu trĩ như vậy cô cũng mặc kệ. Nam nhân của cô vui là được!