Tác giả: Đình Băng
Trans: Rin_026
Edit: Miu
Diễn viên nữ đóng vai nhân vật chính trong [Tường Vi Hoa Khai] là một diễn viên hạng hai tên Trần Vi Vi. Còn nam chính Đan Hướng Minh cũng được một nam diễn viên hạng hai tên là Chu Tử Bân nhận.
Trần Vi Vi xuất đạo từ phim Thần Tượng, đến nay cũng được năm năm. Cô ta từ một tân diễn viên vươn lên đứng đầu trong top diễn viên hạng hai. Chỉ cần cho cô ta một thời cơ, nhất định Trần Vi Vi sẽ một bước thăng cấp. Mà lần này, bộ phim [Tường Vy Hoa khai] chính là thời cơ của cô ta. Trần Vi Vi vừa vặn bởi vì vẻ ngoài thanh thuần, điềm đạm nên được Nghiêm Khoan lựa chọn trở thành nữ chính.
Chu Tử Bân tuy rằng cũng thuộc vào hàng diễn viên hạng hai nhưng danh khí so với Trần Vi Vi lớn hơn nhiều. Lần này có thể được Nghiêm Khoan lựa chọn cũng là vì hình tượng lưu manh xấu xa bên ngoài của hắn rất giống với nam chính. Lúc trước Chu Tử Bân cũng đã từng tham gia qua phim điện ảnh của Nghiêm Khoan, cho nên Nghiêm Khoan cũng biết kỹ thuật diễn của hắn không tồi. Cuối cùng mới lựa chọn hắn.
Kỳ thật so với vai nam chính Chu Tử Bân càng coi trọng vai nam phụ hơn. Bởi vì nhân vật này hào quang quá lớn, dáng vẻ hoàn mỹ, học tập xuất sắc, cái gì cũng tốt, quả thực so với vai nam chính của hắn, còn xuất sắc hơn. Nếu không phải vai nam chính có tần số xuất hiện nhiều hơn, ngoài ra cuối cùng nữ chính cũng lựa chọn Đan Hướng Minh là nam chính mà nói, thì hắn còn tưởng vai Âu Dương Vũ mới chính là nhân vật chính thực sự.
Đáng tiếc hình tượng và khí chất của Chu Tử Bân không thích hợp với nhân vật nam phụ này. Vơn nữa vô luận hắn diễn như thế nào cũng không thể diễn ra cảm giác và tư vị của nhân vật. Cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bởi vì sự việc của Vương Văn Đào, đoàn phim bị trì hoãn ba ngày. Từ ban đầu đã biết được Nghiêm Khoan có tính bắt bẻ, nên Chu Tử Bân còn tưởng Nghiêm Khoan sẽ lựa chọn diễn viên thêm một hai ngày nữa, không ngờ đến ngày thứ ba đã tìm được người phù hợp.
Vì ngày đầu tiên chụp hình chính là nam chính và nữ chính, cho nên Trần Vi Vi từ sớm đã đến đoàn phim hóa trang. Mà chu Tử Bân so với cô ta còn sớm hơn.
Sau khi hai người hóa trang xong, còn phải đợi một thời gian mới bắt đầu quay chụp, cho nên cả hai bắt đầu lơ đãng nói chuyện.
“Nghe nói diễn viên sắm vai nam phụ là người mới. Cũng không biết là loại người mới nào lại có thể may mắn được Nghiêm đạo diễn nhìn trúng!”
Trần Vi Vi lớn lên có dung mạo không tồi, sau khi hóa trang lại càng tôn lên nét thanh thuần đáng yêu của cô ta. Thời điểm cô ta nói chuyện mang theo vài phần hâm mộ, lại xen lẫn vài cảm xúc khác thường khiến Chu Tử Bân ngồi bên cạnh lộ ra một tia trào phúng.
“Cô muốn nói người đó đi cửa sau thì có thể nói thẳng. Không cần phải quanh co lòng vòng. Buồn nôn chết được!”
Vẻ mặt soái khí của Chu Tử Bân hiện lên tia khinh thường.
Trần Vi Vi lấy chiếc gương từ tay trợ lý, sau đó nhìn dung nhan hiện tại của mình, phát hiện không có vấn đề mới không chút hoang mang nói.
“Chuyện đi cửa sau này tôi không có nói mà là anh nói. Hơn nữa phim của Nghiêm đạo diễn xưa nay chưa bao giờ có tình huống đi cửa sau.”
“A! Ai biết được cuộc sống hiện tại có rất nhiều cách.”
Chu Tử Bân như ám chỉ nói. . ngôn tình hoàn
Trần Vi Vi nhịn không được nhíu mày nhìn về phía Chu Tử Bân bên cạnh.
“Dường như hôm nay tôi cảm giác anh nói chuyện luôn mang chút ý tứ. Chẳng lẽ anh quen biết người mới kia? Hoặc là có xích mích gì?”
“Không có!”
Chu Tử Bân phủ nhận.
Thời điểm bọn họ nghe Nghiêm Khoan gọi, liền lập tức đứng lên. Chu Tử Bân thuận tay sửa sang lại áo khoác, sau đó đi về phía Nghiêm Khoan.
Chu Tử Bân tuyệt đối sẽ không nói rằng, buổi sáng hôm nay hắn không cẩn thận nghe được những cô gái ở đoàn phim vẻ mặt hoa si thảo luận về tân nhân kia. Nói cái gì mà cậu ta chẳng những lớn lên đẹp hơn hắn, khí chất cũng tốt hơn hắn, kỹ thuật diễn cũng không thua kém hắn linh tinh. Nếu theo như lời của những cô gái kia chẳng khác gì đang lấy minh tinh hạng nhất so với hắn. Nếu thật vậy Chu Tử Bân sẽ cảm thấy không sao cả. Bởi vì những người đó là nghệ sĩ bậc nhất, xác thực lớn lên đẹp hơn hắn, kỹ thuật diễn cũng tốt hơn hắn. Nhưng người trong lời nói của những cô gái kia là một tân nhân! Bộ dáng, khí chất có thể không tính, nhưng những người đó dựa vào cái gì xem kỹ thuật diễn của hắn so sánh với một tân nhân? Thậm chí còn nói kỹ thuật diễn của cậu ta không kém gì hắn!
Đây là trò đùa gì vậy?
Trần Vi Vi nhìn bóng dáng Chu Tử Bân rời đi dường như có chút suy tư. Cô ta đem gương giao lại cho trợ lý, sau đó cũng theo hướng Nghiêm Khoan mà đi.
“Chu Tử Bân! Ánh mắt của cậu! Chú ý ánh mắt của cậu cho tôi!”
Vừa tiến vào trạng thái làm việc Nghiêm Khoan liền sẽ trở nên vô cùng sắc bén, đối với kỹ thuật diễn của diễn viên yêu cầu phi thường nghiêm khắc. Nghiêm Khoan vừa thấy thời điểm Chu tử Bân và Trần Vi Vi đối diện, ánh mắt có chút không đúng liền lập tức kêu 'cắt'. Sau đó nhắc nhở Chu Tử Bân.
“Xin lỗi Nghiêm đạo diễn! Lần sau sẽ không như vậy.”
Chu tử Bân cũng biết là vấn đề của mình, cho nên thực dứt khoát mà kiểm điểm.
Thấy thái độ Chu Tử Bân thành khẩn, Nghiêm Khoan chỉ nhấp miệng, cũng không nói gì nữa.
“Tiếp tục! Bắt đầu lại lần hai!”
Cảnh diễn lúc này là phân cảnh nam chính và nữ chính lần thứ hai gặp mặt. Nữ chính bởi vì một đống đồ trên tay ngăn trở tầm mắt, cho nên không nhìn thấy nam chính đang đi phía trước. Vội vội vàng vàng liền đụng phải. Sau khi hai người ngã trên mặt đất liền xảy ra tranh chấp.
“Này cô kia! Cô đụng vào bổn thiếu gia, chẳng lẽ cô tưởng sẽ như vậy rời đi?”
Kỹ thuật diễn của Chu Tử Bân không tồi, đem một thiếu gia vừa có tiền vừa có tính tình không tốt diễn đến sống động. Hơn nữa ánh mắt lúc này cũng vô cùng hợp lý.
“Đụng vào cậu là tôi không đúng. Tôi cũng đã xin lỗi. Cậu còn muốn thế nào?
Trần Vi Vi sắm vai nữ chính Kiều Tường Vy cũng có kỹ thuật diễn cũng không kém. Thời điểm đối mặt với Chu Tử Bân sắm vai nam chính Đan Hướng Minh, hoàn toàn đem tính tình thẳng thắng của nữ chính bộc lộ ra.
Nghiêm Khoan nhìn màn ảnh gật gật đầu lúc này liền cho qua.
Phân cảnh đến đoạn Đan Hướng Minh thủ đoạn bắt được tay Kiều Tường Vy, liền nhanh chóng dùng một tay ôm lấy eo cô ta, nở nụ cười xấu xa. Nhưng khi chuẩn bị đùa giỡn, đột nhiên phía bên trái truyền đến một trận xôn xao.
“Oa thực soái! Người cậu nói chính là người đó?”
“Đúng đúng! Xác thực là người đó. Đó chính là diễn viên sắm vai Âu Dương Vũ. Có phải rất đẹp hay không?”
“Này căn bản không cần diễn. Dáng vẻ và khí chất như vậy, quả thực chính là Âu Dương Vũ phiên bản thực tế.”
“Cũng không phải nha. Nghe nói kỹ thuật diễn của người đó cũng rất tốt, nhưng không biết có phải thật hay không.”
Bởi vì người nào đó vừa đến đã gây một trận xôn xao, nhưng gây ra những tiếng ồn ào cũng không phải là người của đoàn phim, mà là những diễn viên quần chúng đóng vai học sinh.
Cho dù những diễn viên quần chúng đó đã đè thấp âm thanh, nhưng mười mấy người cùng nhau nghị luận, tiếng nói cộng vào cũng không nhỏ. Thanh âm ồn ào liền ảnh hưởng đến việc quay phim, cho nên Nghiêm Khoan lập tức hô 'cắt', sau đó vẻ mặt phẫn nộ đứng lên, đối với những diễn viên quần chúng ta lớn.
“Các người đang làm gì? Không biết hiện tại đang đóng phim sao? Có phải các người đều nghĩ là...”
Âm thanh Nghiêm Khoan đột nhiên ngưng lại, nhìn đến thiếu niên tuấn mỹ phía bên cạnh đám người kia liền kinh ngạc.
“Âu Dương? Không phải giữa trưa cậu mới lại đây hay sao? Như thế nào lại sớm như vậy?”
Bởi vì buổi chiều mới bắt đầu quay cảnh của Âu Dương Thiên Nhiên, cho nên ngày hôm qua Nghiêm Khoan đã nhắn với Âu Dương Thiên Nhiên giữa trưa hẳn đến đây. Không nghĩ tới cậu cư nhiên buổi sáng đã đến.
Tâm tình của Âu Dương Thiên Nhiên có thể nói là kích động. Ngày hôm qua nhận được vai nam phụ của [Tường Vi Hoa Khai] đã làm cậu vui sướng cả một buổi tối. Đây cũng tương đương với việc, hệ thống tặng không cho cậu 100 điểm giá trị sinh mệnh. Kịch bản của [Tường Vi Hoa khai] Thiên Nhiên đã diễn qua quá nữa trong không gian Hư Nghĩ. Hơn nữa vô cùng khắc sâu trong đầu. Cho nên cũng đồng dạng đem nhân vật Âu Dương Vũ này diễn tốt. Đến lúc đó, biết đâu sẽ có rất nhiều fan hâm mộ, chẳng khác nào kiếm được thêm Thanh Vọng Trị.
Nếu không phải thời điểm trong không gian Hư Nghĩ là do chính cậu chọn kịch bản, thì cậu đã tưởng rằng đây là do hệ thống an bài. Việc này thuyết minh điều gì? Có nghĩa là vận may của cậu bắt đầu rồi! Cho nên hôm nay mới nôn nóng không chịu nổi mà đến đoàn phim sớm.
Thiên Nhiên nghe được Nghiêm Khoan thắc mắc thời gian, liền dùng khẩu khí lạnh nhạt của nguyên chủ trả lời.
“Trước tiên làm quen hoàn cảnh một chút.”
“Hôm qua cậu đã xem kĩ kịch bản chưa?”
“Đã. Lời kịch cũng nhớ kĩ.”
Không những nhớ kỷ, hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên còn có thể đọc làu làu.
Lời ít mà ý nhiều. Trải qua một ngày tiếp xúc, Nghiêm Khoan cũng hiểu được tính cách của Âu Dương Thiên Nhiên, cho nên cũng không để ý. Ngược lại cười cười vỗ bảo vai cao hơn mình rất nhiều của Âu Dương Thiên Nhiên.
“Tốt! Nếu đã vậy trước tiên cứ hóa trang và thay quần áo. Nếu một cảnh này có thể thuận lợi qua, thì liền bắt đầu quay cảnh của cậu.”
“Được!”
Âu Dương Thiên Nhiên gật gật đầu. Hạ Tuấn Quân phía sau lập tức cùng Nghiêm Khoan chào hỏi, sau đó đưa Âu Dương Thiên Nhiên đến phòng trang điểm. Ngày hôm qua Nghiêm Khoan đã dẫn bọn họ làm quen hoàn cảnh của đoàn phim, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên và Hạ Tuấn Quân đều biết đường đến phòng trang điểm.
Phòng trang điểm của đoàn phim tổng cộng có ba cái. Nữ chính và nữ phụ dùng chung một phòng, nam chính và nam phụ cũng tương tự. Phần còn lại là cho những diễn viên khác.
Âu Dương Thiên Nhiên vừa đi, kịch trường liền khôi phục bình thường. Nghiêm Khoan nhìn hai người Trần Vi Vi và Chu Tử Bân đang sững sờ nói.
“Làm lại cảnh khi nãy một lần nữa. Tranh thủ không để hỏng.”
Âu Dương Thiên Nhiên vừa tới, tâm tình Nghiêm Khoan liền tốt lên không ít. Khẩu khí cũng không có sắc bén như vừa rồi.
“Đó là người đóng vai nam phụ sao? Dáng vẻ thật đúng là tuấn tú. Khó trách anh hôm nay luôn mang sắc mặt không tốt.”
Trần Vi Vi cười tủm tỉm nhìn gương mặt tựa hồ có chút đen lại của Chu Tử Bân, ám chỉ nói.
Bởi vì lúc trước Trần Vi Vi và Chu Tử Bân đã từng hợp tác qua, cho nên cũng xem như quen biết nhau. Chẳng qua bởi vì Chu Tử Bân có tính cách kiêu ngạo, cho nên cô ta cũng không quá thích Chu Tử Bân.
Chu Tử Bân lạnh lùng nhìn gương mặt cười trên nỗi đau người khác của Trần Vi Vi, sau đó nắm chặt tay. Nếu không phải không thể đắc tội Trần Vi Vi, hắn đã sớm phản kích.
Hừ! Lớn lên tuấn mỹ thì như thế nào? Hãy chờ xem, hắn sẽ dùng kỹ thuật diễn để nói cho tên người mới kia, trong giới nghệ sĩ này là dựa vào kỹ thuật diễn để nói chuyện, chứ không phải dựa vào khuôn mặt!
Âu Dương Thiên Nhiên đang ngồi trong phòng trang điểm, không hề biết rằng khi cậu vừa mới rời đi đã bị người khác nhớ thương.
“Oa! Da của cậu thật đẹp! Gần như đều không nhìn thấy lỗ chân lông. Cậu dùng mỹ phẩm dưỡng da nào vậy?”
Chuyên viên trang điểm Tiểu Mai đã từng gặp qua không ít minh tinh nghệ sĩ. Đừng nghĩ rằng những minh tinh kia ngày thường nhìn qua ngăn nắp xinh đẹp, kỳ thật một khi tháo xuống trang sức và mỹ phẩm, không mấy người có thể xem là đẹp. Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người có da dẻ tốt như Âu Dương Thiên Nhiên. Làn da của cậu ta vừa trắng nõn, vừa mịn màng, thậm chí không tìm được chút tì vết nào.
Được người khác khen là một chuyện vui sướng. Cho dù đây là đang khen bề ngoài của cậu, thì Âu Dương Thiên Nhiên cũng vô cùng vui vẻ. Chẳng qua tuy trong lòng Âu Dương Thiên Nhiên đang rạo rực, nhưng gương mặt lại rất bình tĩnh mà trả lời vấn đề của Tiểu Mai.
“Không có!”
“Không có? Như vậy là tự nhiên sao? Quả thực hâm mộ a. Ai da, da cậu như vậy tôi cũng không biết nên trang điểm như thế nào.”
Nếu như muốn diễn, không hóa trang là không được. Cho nên chuyên viên trang điểm tiểu mai vẫn là đánh một tầng phấn mỏng cho Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó lại gia tăng một chút nhãn tuyến cho cậu. Trong toàn bộ quá trình, cô đều lãi nhải hỏi Âu Dương Thiên Nhiên đủ loại vấn đề. Nhưng cậu đều không có kiên nhẫn trả lời cặn kẽ từng câu một. Tuy rằng ít lời, nhưng mỗi một vấn đề Thiên Nhiên đều đáp lại Tiểu Mai. Điều này khiến cho Tiểu Mai ấn tượng với Âu Dương Thiên Nhiên không ít.
Lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên, cô cảm thấy cậu ta vô cùng cao lãnh. Còn tưởng rằng sẽ là một người khó nói chuyện, không ngờ cậu ta cư nhiên lại khác xa tưởng tượng. Một hỏi một đáp, thực sự hảo ngoan a~~~
Hạ Tuấn Quân đứng một bên có chút bất đắc dĩ. Tính cách của Âu Dương Thiên Nhiên có chút cao lãnh, cho nên ở giới giải trí rất dễ đắc tội người khác. Nhưng thân là một đại thiếu gia, tính cách cậu ấy dĩ nhiên liền như thế. Nghĩ lại thì, toàn bộ công ty giải trí Sao Trời đều là của cậu ấy, cũng không sợ không có tài nguyên tốt. Cho nên Hạ Tuấn Quân cũng chỉ có thể chấp nhận.
Đợi đến khi hóa trang xong, Âu Dương Thiên Nhiên liền bắt đầu thay đổi trang phục. Nhưng khi cậu bước ra từ phòng thay đồ, cả chuyên viên trang điểm Tiểu Mai và người tạo hình Tiểu Quách, thậm chí cả Hạ Tuấn Quân đều ngây người.
Ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo khiến người khác mê mẩn. Nhất là đôi mắt tĩnh lặng như mặt biển, lại rực rỡ như ngân hà, vừa tỉnh lặng vừa thần bí kia. Một khi bị ánh mắt thu hút, liền không thể dời đi ánh nhìn. Trang phục màu bạch kim mặc trên người cậu, làm nổi bật lên dáng người tuyệt hảo cùng đôi chân thon dài. Khí chất thanh lãnh, chiếc cằm hơi hơi nhấc lên khiến người khác không nhịn được say mê.
--------
Editor:
Mỗi lần tả nhan sắc thụ thụ là tui muốn ôm mặt ghê. Hự! Đừng sỉ nhục tui nữa mà~