Quay lại với Bạch Nguyệt...
Cha cô được những trưởng lão khác đỡ dậy, bọn họ đưa ánh mắt trách cứ nhìn cô, cái họ nhận lại là nụ cười trêu tức của cô.
“Bạch Nguyệt, nói gì đó cũng là cha ngươi, ngươi lại không biết nói đỡ cho cha mình một câu sao.” Trong số trưởng lão có người lên tiếng.
“Cha? Sao ta nghe Bạch Duy An nói bọn họ đã xoá ta ra khỏi gia tộc rồi mà, sao lúc này lại nhận quan hệ cha con với ta.” Bạch Nguyệt buồn cười mỉa mai nói.
“Đó là do ngươi làm điều sai trái, trời đất không dung...”
“Ha...ha...ha...Trời đất không dung, ngươi đang nói ai vậy? Các ngươi chỉ nghe một phía đã đem ta ra hủy hết tu vi của ta, còn kẻ hại ta lại được tôn vinh, các ngươi càng nói ta càng thấy các ngươi đầu óc không còn tốt nữa.”
“Ngươi...” Các trưởng lão tức giận như có Mộ Hàn hiện diện ở đây nên bọn họ không dám làm gì.
“Mộ Hàn, ta thấy đói rồi.” Bạch Nguyệt nũng nịu dựa vào người Mộ Hàn.
Mộ Hàn liền ôm lấy eo cô rời đi, mặc kệ đám người trước mặt biến mất.
Mọi người bắt đầu tụ lại chính toà, các trưởng lão, xuống là các chưởng môn, cuối cùng là các chúng đệ tử của các phái.
“Đại trưởng lão, ngài xem đại nữ nhi của ngài đi, nó đây là ý gì, không phải chỉ phế đi từ vì của nó, nó lại nói như chúng ta giết nó vậy?”
“Chí Cường, ngươi trả lời đi.” Bạch Dương cau mày nhìn tới Chí Cường đang ngồi trong hàng Chưởng môn.
Chí Cường mặt không biến sắc tim không đập mạnh, đáp lời: “Bạch trưởng lão, ta chỉ là theo hình phạt là phế đi tu vi của Bạch Nguyệt, sau đó Bạch Nguyệt đã đi đâu ta không thể cản cô ta.”
Hắn đâu thể nói sau đó, hắn cho người đánh gãy chân tay của Bạch Nguyệt, quăng cô ra bãi tha ma chờ chết được chứ.
“Ta mong đúng như lời ngươi nói, còn việc cái đứa nghiệp chướng đó nói ngươi hại nó, ngươi muốn giải thích gì không?”
“Ai ở đây cũng có thể thấy, Bạch Nguyệt dần rơi vào tình trạng tẩu hoả nhập ma, ta đã khuyên cô ta rất nhiều lần, nhưng cô ta không nghe ta, đã vậy còn có ý định dấn thân vào ma đạo, mà đây cũng là hình phạt các trưởng lão ban xuống thôi, ta đây cũng chỉ là làm theo lệnh.”
Chí Cường miệng lưỡi giảo hoạt nói một lúc vẫn là các trưởng lão là người ra lệnh cho hắn, Bạch Dương nhớ lại câu nói lúc nãy của cô trước khi rời đi, hắn không khỏi suy nghĩ.
Nữ nhi đó của hắn đến lúc phải chịu hình phạt vẫn không hé răng nữa lời, từ lời cáo buộc của Chí Cường gán cho nàng, nàng vẫn im lặng không phản bác.
Hắn đứng cương vị là Đại trưởng lão cũng không cách nào cứu nàng, hắn đã định sau khi nàng chịu xong hình phạt sẽ đưa nàng tới một nơi xa sông an nhàn cả đời.
Nhưng đến lúc hắn tìm đến, lại được tin nữ nhi của hắn đã bỏ đi, nàng lấy tính mạng của mình ra uy hiếp nên không ai dám cản nàng.
Còn chuyện gia tộc xoá bỏ nàng, thì hắn cũng chỉ là lời đồn, còn hắn ở đây ai dám xoá bỏ nàng chứ.
Chí Cường trong lòng trầm xuống mắt liếc nhìn biểu cảm của Bạch Dương, hắn ta thề trong lòng chỉ cần hắn ta lên được độ kiếp phi thăng, thì hắn sẽ dọn sạch dòng họ Bạch này trước tiên.
Không khí trong chính toà rơi vào trầm tư căng thẳng thì ngược lại với không khí lại là một bàn thức ăn thơm lừng cùng bầu không khí vui vẻ ở chỗ Bạch Nguyệt.
“Túc chủ, tên Chí Cường đó lại phát điên, thề rằng muốn diệt cả gia tộc của cô.” Trong đầu cô cùng mèo con cùng nói chuyện.
Bạch Nguyệt chuyên tâm ăn uống, cũng có chút buồn cười với suy nghĩ của tên kia: “Vốn tu vi của hắn có được là nhờ ta, ta còn chưa chết hắn làm sao sử dụng sức mạnh đó gây hại được cho gia tộc của ta,trừ khi hắn phi thăng.”
“Vả lại,hắn cũng không khả năng đó, nói gì nguyên chủ của không phải dạng quá mù quáng, nàng ta còn biết tạo cấm chế trên người Chí Cường, nếu nàng ta chưa chết thì tu vi của Chí Cường đã lấy được cùng đừng hòng nâng cao, muốn nâng cấp phải tiếp tục ở bên cạnh nàng ta, may mắn không phải song tu, nếu không ta sẽ biến tên đó thành thái giám trước khi lấy lại tu vi mà hắn có.”
Mèo con cũng không mấy ngạc nhiên với suy nghĩ đó của cô, ở những thế giới trước đó, cũng đã có vài người bị cô biến thành thái giám rồi.
Nhưng những kẻ đó cũng không phải nhân vật nhiệm vụ, nên nó mặc kệ cô, còn tên Chí Cường này thì với tình trạng hiện tại, nếu thật sự cô muốn làm nó cũng không thể cản, bởi chủ nhân của nó bị quỷ tình yêu nhập vào người rồi.
Yêu ai không yêu lại đi yêu Bạch Nguyệt, đã vậy còn đem phân thân của mình tới ở cạnh cô.
Nó không nhớ là từ thế giới nào, chủ nhân nó đã cho phân thân trà trộn vào, nhưng bắt đầu ở thế giới có người tên Cố Trạch Hàn nó đã ngờ ngợ ra rồi.
Rồi tới Hạ Viêm, lần này lại là Mộ Hàn, cái đáng hậm nhất là Mộ Hàn này đã quen biết Bạch Nguyệt rất lâu rồi, tới hiện tại nó mới để ý.