Qua một ngày, Bạch Nguyệt bị mùi thơm của thức ăn làm cho tỉnh dậy, Mộ Hàn cưng chiều lâu mặt cho cô, chỉnh trang lại quần áo cho cô, tất cả động tác vốn đã quá quen thuộc với hắn.
Bạch Nguyệt ăn no nê, liền đi dạo xung quanh tông môn, Bạch Hổ được cô ôm trong lòng, còn Thiên Long thì choàng trên vai cô.
Bên phía Mộ Hàn thì Chu Tước và Huyền Vũ chọn ở trong nhẫn giới, bọn chúng không dám đu bám trên người hắn.
Đi một lúc cũng đụng đám người Bạch Duy An, nói gì cái tên nhóc này cũng chỉ là người dòng thứ, sớm đã không ưa gì cô, định muốn kiếm chuyện với cô thù chạm ngay ánh mắt sắc lạnh của Mộ Hàn, nhóc ta liền sợ hãi ngoảnh mặt đi.
Cô cũng chẳng muốn để ý hắn, dù gì cũng chỉ là một tên nhóc ngây thơ, dễ bị lừa.
Lại đi một đoạn, mục tiêu nhiệm vụ của cô cũng xuất hiện, cô liền nhìn Mộ Hàn nói: “Một là chàng ẩn mình đi theo ta, hai là đi ra chỗ khác để ta làm việc, chàng chọn đi?”
“Ta đi theo nàng.” Mộ Hàn vừa dứt lời liền không đâu nữa, nhưng cô biết hắn vẫn bên cạnh cô.
Bước chậm rãi tới mục tiêu đang ngồi thưởng trà trong đình mát cùng với Kiều Oanh, cô châm chọc mở lời: “Nào xem ai đây, tên phản đồ dám hại sư phụ của mình, lại vẫn vui vẻ thưởng trà như vậy.”
Chí Cường nhìn thấy Mộ Hàn không đi cùng cô, cũng không cảm nhận được hắn ở gần đây, hắn ta liền cất giọng: “Ai hãm hại ngươi chứ, rõ ràng ngày hôm đó ta cáo trạng ngươi nhưng ngươi không phản đối lời nào, bây giờ lại bảo ta hại ngươi.”
“Chứ không phải ngươi mới là kẻ muốn dấn thân vào ma tu sao, ngươi chê tu đạo bình thường quá lâu, ta lúc đó thương ngươi mới giúp ngươi thăng tiến, không màn đưa tu vi của ta sang cho ngươi, nhưng người trả ơn ta bằng cách đó sao?”
Chí Cường cười lớn, kinh miệt nhìn cô: “Đó là do ngươi tự nguyện, sao có thể trách ta.”
“Là do ta yêu ngươi, ngươi cũng nói yêu ta cơ mà.” Bạch Nguyệt căm phẫn nói với hắn.
“Cường ca ca là yêu ta, ngươi tự mình đa tình rồi.” Kiều Oanh tức giận lên tiếng.
“Đa tình, ngươi đi hỏi hắn đi. Có phải là ta đa tình, hắn làm mọi cách, nói những lời hoa mỹ để ta đồng ý thành tình lữ với hắn, đến cuối cùng khi lấy được tu vi của ta, hắn lại hại ta tẩu hoả nhập ma, cáo trạng ta là theo con đường ma tu.” Bạch Nguyệt căm phẫn nói với Kiều Oanh, nhìn gương mặt ngơ ngác của Kiều Oanh cô biết hắn có khi không kể như thế cho nàng ta biết.
“Ngươi im đi.” Chí Cường muốn chặn họng cô lại, nhưng lại bị Mộ Hàn làm cho không thể cử động được, cũng không nói được thêm câu nào.
“Cường ca ca, chàng làm sao vậy?” Kiều Oanh lo lắng lại gần kiểm tra hắn.
Bạch Nguyệt biết là Mộ Hàn làm liền thừa cơ nói tiếp: “Để ta đoán nha, hắn nói với ngươi là ta bám lấy hắn đúng không, vì ta là sư phụ hắn nên hắn không thể nào không khuất phục,hay là nói ngươi đợi hắn một thời gian hắn sẽ giúp ngươi có thể tu luyện.”
Nhìn biểu cảm khó chịu của Kiều Oanh, cô tin mình nói đúng, bởi cũng chỉ có mấy lời kịch đó mà thôi, nhưng nói đi cũng nói lại tên Chí Cường này thật lòng yêu nàng ta.
“Ta nghĩ mình nói đúng rồi, buồn cười thật cô nghĩ hắn có gì để ta phải bám lấy hắn, nhan sắc sao ngươi nhìn Mộ Đại Tiên đi, hắn bằng sao! Nếu là tiền tài chắc chắn hắn làm gì qua ta, tu vi cũng vậy.”Bạch Nguyệt nhìn sắc mặt của Kiều Oanh đã chuyển sang thất thần trầm xuống thì mỉa mai nói: “Ngươi nên nghĩ kĩ lại đi, ta không rãnh mà yêu đương với loại bần hàn như hắn, cái gì hắn cũng không có, ngươi nghĩ xem ta vì sao yêu hắn nào, kẻ nào mới là người bấm lấy không buông.”
“Chí Cường, ta không hận chuyện ngươi tố cáo ta, nhưng cái ta hận là ngươi tàn nhẫn cho ngươi đập gãy chân tay của ta, nếu muốn giết thì giết chết ta đi ngươi lại để ta thoi thóp trong bãi tha mà chờ đợi cái chết. Ngươi yên tâm ta không giết ngươi đâu, hahaha.” Nói xong câu đó cô liền quay lưng rời đi.
Sau khi cô đi khuất cấm chế trên người Chí Cường cũng được gỡ bỏ, hắn ta cũng không còn tâm tư đuổi theo cô, lo lắng nhìn sang Kiều Oanh cố gắng giải thích: “Nàng đừng tin lời ả ta nói xằng bậy, ả ta chỉ cố chia rẻ chúng ta, nàng phải tin ta.”
“Ta tin chàng mà.” Kiều Oanh nhanh chóng thay đổi sắc mặt tươi cười với hắn, nhưng trong lòng nàng ta đã nảy mầm sự nghi ngờ.
Chí Cường ôm lấy Kiều Oanh thì thào: “Ta yêu nàng nhường nào nàng phải biết rõ mà đúng không?”
“Ta biết.” Kiều Oanh tuy đáp vậy nhưng trong đầu nàng ta đang hiện lên cảnh hắn cũng từng như vậy với Bạch Nguyệt, trong lòng nàng ta lạnh đi vài phần.
Trong thời gian hắn bên cạnh Bạch Nguyệt cũng tròn 5 năm, chuyện của hai người ra sao nàng ta cũng chỉ được nghe qua lời Chí Cường kể.
Nhưng hôm nay nghe từ lời Bạch Nguyệt, nàng ta cảm nhận được nó không phải nói dối, nghĩ đến những ngày tháng hắn ở cạnh Bạch Nguyệt mà tim nàng ta vừa đau, vừa lạnh.