“Buồn ngủ gì chứ, ta còn ăn chưa xong, ngồi xuống ăn đi.” Bạch Nguyệt quay lại với mỹ thực trên bàn tiếp tục ăn.
Hạ Viêm cũng quay lại bàn, hắn cũng chẳng để tâm người thân gì đó.
Về phía Hạ Khanh, sau khi đỡ Ngọc Châu trở về phòng, tất cả người nhà đều bu lại hỏi thăm, bởi Ngọc Châu là người có dị năng mạnh nhất trong nhà, nếu cô ta có mệnh hệ gì họ biết làm sao.
“A Khanh, ai làm em con ra nông nổi này hả?” Ba hắn ta tức giận hỏi.
“Chính là Hạ Viêm.”
“Hạ Viêm, con nói ai, thằng nhóc Hạ Viêm em con đấy à?” Mẹ Hạ nghi hoặc hỏi.
Nhà bọn họ có 8 người nhưng chỉ có Hạ Khanh, Ngọc Châu và Mẹ Hạ là ba cái dị năng giả, vì cả ba đều mới đi làm nhiệm vụ trở về nên không nhìn thấy được Bạch Nguyệt và Hạ Viêm.
Ngọc Châu tính tình vốn tự cao tự đại vì cô ta là dị năng giả tinh thần lực, lại nghe nói có người mới chuyển tới liền chạy tới tìm người ta.
Chuyện cô ta kiếm chuyện với những người xung quanh không ai còn lạ gì cả, không phải nhờ Hạ Khanh miệng mồm mau lẹ xin lỗi người ta, thì nhà họ đã sớm bị đuổi đi rồi.
Lần này thì hay rồi, kiếm chuyện không thành còn bị ngươi ta làm bị thương.
“Cái thằng nhóc Hạ Viêm đó vẫn còn sống sao, nếu còn sống sao lại còn không biết đi tìm người nhà.”
“Bác trai, em thấy bác nói vậy không đúng, Hạ Viêm làm sao biết được chúng ta ở đâu mà tìm, lại nói nó một mình sống được tới hôm nay là nó đã may mắn lắm rồi, ngày hôm đó không phải chúng ta quên mất thằng bé còn trong nhà... đều là lỗi của bác cả đấy.” Mẹ Hạ khóc nức nở khi nghe tin Hạ Viêm còn sống, ánh mắt phẫn nộ nhìn Bác lớn trong nhà.
“Chân Chân! Cô thì biết cái gì, nếu lúc đó tôi để cô quay lại đem nó ra, cô nghĩ cả nhà còn sống tới bây giờ sao?”
“Bác nói hay thật, không phải bác nói với tôi đã cho thằng bé đi cùng đoàn xe khác thì tôi đâu có ngu ngốc tin là thật, để rồi đến nơi này mới biết ra các người bỏ rơi nó chứ.” Mẹ Hạ tức giận nói, Bà đã dành rất nhiều thời gian để đi tìm Hạ Viêm, nhưng chẳng có một chút tin tức nào.
Bà đã từ nghĩ nếu Hạ Viêm đã biến thành thây ma, bà cũng sẽ đem hắn về ở bên cạnh, hiện tại bây giờ đã có thể cho thây ma nâng cấp trong giống con người hơn bà càng hạ quyết tâm.
Bây giờ đã nghe tin Hạ Viêm đã ở đây rồi, bà rất nóng lòng đi gặp hắn.
“Chân Chân à! Bác cả nói đúng mà, nó lẽ ra phải đi tìm chúng ta, nếu Ngọc Châu còn bị nó làm cho tổn thương chứng tỏ nó rất mạnh.”Ba Hạ buồn bực nhìn Bà Hạ.
“Hạ Thường anh im đi, Hạ Viêm thật đáng thương khi có ngươi cha nhu nhược như anh, anh nghĩ tôi ở đây vì cái gì, tôi ở đây là vì bảo vệ anh và con chứ không phải bọn họ, từ cái ngày bọn họ nói dối tôi, tôi đã không xem bọn họ là gia đinh rồi.”
“Cô..., cô đừng nghĩ mình là dị năng giả thì lên mặt với tôi, cô nên nhớ cô là vợ tôi.”Ba Hạ tức giận muốn ra tay với Mẹ Hạ.
Mẹ Hạ buồn cười nhìn ông ta, liền cho ông ta một cước cuộn tròn người trên đất rên la:“Chân Chân! Bà phản rồi, đau quá...”
“Nếu Hạ Viêm đã xuất hiện, tôi cũng không muốn ở trong căn nhà này nữa, tôi sẽ tìm nó nói chuyện, nó nếu không muốn nhận người mẹ này nữa cũng không sao, nhưng tôi tuyệt đối không trở về căn nhà khát máu tanh lòng này nữa, chào.” Mẹ Hạ mở cửa rời đi.
“Mẹ đợi đã.” Hạ Khanh bối rối kêu Mẹ Hạ, nhưng bà không quan tâm hắn.
Hắn cũng là con của mẹ, nhưng mỗi khi nhắc tới Hạ Viêm mẹ Hạ mới thật sự toả ra nụ cười ấm áp, còn với hắn bà luôn toả ra nghiêm khắc cùng ghét bỏ, tại sao chứ.
Hắn thua kém Hạ Viêm ở điểm nào, Ba Hạ đau lòng nhìn con trai khẽ nói:“Kệ bà ta, con đừng để ý, có ta thương con mà.”
Hạ Khanh nhìn sang ba Hạ, may mắn hắn còn ba Hạ.
“Cô ta nghĩ cô ta quen trọng lắm à, nhà chúng ta vẫn còn Hạ Khanh và Ngọc Châu mà.” Bác cả lớn tiếng nói.
“Hạ Khanh, Ngọc Châu cần được chữa thương con mau đi kêu người đi.” Mẹ Ngọc Châu ôm lấy con gái sốt ruột nói.
Hạ Khanh liền nhanh chóng đi tìm người, bình thường sẽ có mẹ Hạ là dị năng giả Mộc biến dị chữa thương cho bọn họ, bây giờ phải đi kiếm người mà thôi.
Ngọc Châu sau khi được chữa trị thì vẫn trong tình trạng hôn mê.
“Con bé bị làm sao vậy?”Mẹ Ngọc Châu sốt ruột hỏi dị năng giả đang chữa trị cho con mình.
“Cô ấy bị phản phệ, sẽ hôn mê thêm hai ngày, mọi người không cần lo lắng, tôi cũng đã làm xong công việc tôi về đây.”
“Đây là 4 viên tinh hạch cấp cao của anh.” Hạ Khanh đưa cho dị năng giả đó, anh ta hài lòng nhận lấy liền rời đi.
“Cái ả Chân Chân chết tiệt đó, cô ta không có bỏ đi thì chúng ta cũng đâu có tốn tận 4 viên tinh hạch cao cấp chứ.” Mẹ Ngọc Châu vừa sốt con vừa sốt tinh hạch lớn tiếng mắng.