Chính Hào ngồi không xa đó cũng phát hiện điều này, Nguyệt Nga tức giận lại nói:“Bạch Nguyệt, cô có loại nước tốt như vậy tại sao không chịu chia sẻ ra.”
Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn những nhóm còn lại, chẳng ai quan tâm lời Nguyệt Nga nói, cô mỉm cười hài lòng, liền tốt bụng lấy thêm vài chai thảy cho những nhóm còn lại, chỉ riêng Chính Hào và Nguyệt Nga không nhận được một giọt nào.
“Cô đây là ý gì?” Nguyệt Nga phẫn nộ nói.
Bạch Nguyệt hơi nhìn vô đôi bông tai Nguyệt Nga đang đeo, cô ta cũng chột dạ, cô cười nói:“Cô cũng có mà sao không chia sẻ ra đi.”
Mọi người điều nhìn về phía cô ta, chủ yếu là những người cũ của khu C, Nguyệt Nga bị nhiều ánh mắt đổ dồn thẹn quá hoá giận:“ Cô đừng có nói chuyện vô căn cứ, ta không thèm.”
Chính Hào vốn đang rất mệt mỏi nên không muốn nói chuyện, nhìn Nguyệt Nga hết lần này tới lần khác kiếm chuyện với Bạch Nguyệt trong lòng hắn có chút chán nản không nói nên lời.
Nguyệt Nga đau lòng nhìn Chính Hào, cô đành lấy chai nước trong ba lô đưa cho Chính Hào, trong đó có lẫn nước hồ trong không gian, nước đó cũng có khả năng phục hồi tinh thần, nhưng làm sao có thể so sánh với nước trong tay Bạch Nguyệt.
Chính Hào phải uống hết cả chai nước mới cảm thấy đỡ đi phần nào mệt mỏi cũng như tinh thần, trong khi những người khác chỉ cần uống 1 phần 3 chai nước Bạch Nguyệt đưa đã hồi phục hoàn toàn.
Bọn họ không dám uống tiếp, liền đem cất vào trong ba lô để nguy cấm lại dùng tới.
Do phải tranh thủ lúc trời còn sáng thứ gom nhiều đồ nhất có thể, nên buổi trưa mọi người đành tìm đại một chỗ nghỉ ngơi bên trong một cửa hàng.
Bạch Nguyệt cùng Hạ Viêm rãnh rỗi tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, Hạ Viêm lôi đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra cho Bạch Nguyệt ăn.
Bạch Nguyệt ánh mắt phát sáng nhìn từng chiếc hộp thức ăn Hạ Viêm mang ra, Hạ Viêm có chút nhịn cười, tay cũng nhanh một chút bày hết ra ngoài.
Bạch Nguyệt chẳng quan tâm xung quanh bắt đầu ăn, những nhóm khác nhìn cô ăn mà thèm thuồng, Nguyệt Nga đang phải ngồi gặm lương khô cĩng không khỏi ghen tỵ nhìn sang.
Chính Hào nhìn Bạch Nguyệt ở cái hoàn cảnh hiện tại còn ăn uống phung phí như vậy, nhìn lại Nguyệt Nga bên cạnh đáng thương ăn lương khô hắn càng thêm chán ghét Bạch Nguyệt hơn.
Bạch Nguyệt chả thèm quan tâm xung quanh vẫn là hạnh phúc ăn thức ăn mà Hạ Viêm làm, cô làm gì lo thiếu ăn, không gian của cô còn có thể cho cả trăm người ăn không hết.
Nghỉ ngơi tầm 1 tiếng, mọi người lại tiếp tục công việc, bầu trời dần tối là mọi người cũng trở về tới nơi.
Một phần ba lương thực sẽ chia điều cho nhóm 100 người,hai phần ba còn lại sẽ đưa vào khu lưu trữ phân phát cho người sống trong căn cứ.
Công việc cứ như vậy, cũng không có gì mới lạ, Bạch Nguyệt vui vẻ sẽ cho những người đi cùng một chai nước, nhưng tuyệt nhiên Chính Hào và Nguyệt Nga sẽ không có một giọt nào.
Nói cô tư thù cá nhân cô cũng mặc kệ, nước của cô thì cô thích ai cô cho người đó vậy thôi, muốn có vậy thì tới đây mà tranh.
Cuối cùng ngày nhật thực cũng đến, Bạch Nguyệt cũng chẳng lo lắng gì, trong lúc mỗi người nghỉ trưa, bầu trời liền dần chìm vào đêm tối.
Mọi người lại rơi vào hôn mê, chỉ có Bạch Nguyệt và Hạ Viêm là tỉnh táo, nhất là Hạ Viêm hắn cảm thấy tinh thần hưng phấn đến lạ kì.
Bạch Nguyệt đưa hắn lên tầng nhà cao nhất cho hắn thụ hưởng hết năng lượng của nhật thực, năng lượng này rất có ích cho thây ma như hắn.
Hạ Viêm không nghĩ nhiều đứng hưởng thụ một nguồn năng lượng cực đại đang chảy vào cơ thể hắn.
Bạch Nguyệt rãnh rỗi cũng đưa tinh thần lực cảm nhận xung quanh, cô thấy được thây ma xung quanh cũng đang tiến hoá rất nhanh, có nhiều con biến thành hình dạng dị hợm khác nhau.
Cô không mấy hứng thụ đi xem thây ma biến dị, vẫn là nhìn Hạ Viêm thuận mắt hơn rất nhiều.
Cô phát hiện hắn lớn hơn so với bản đầu, gương mặt cũng bớt đi vài phần non nớt của một đứa trẻ, hắn đây là đang lớn, ánh mắt lúc xanh lúc hổ phách.
Nhật Thực kéo dài tận 3 tiếng, cô cũng sắp ngủ gục tới nơi thì bầu trời lại sáng lên, tiếng thây ma gầm vang làm chấn động cả một vùng.
Bạch Nguyệt đem Hạ Viêm trở lại trong đội hình, những khác cũng nhanh chóng tỉnh lại bởi tiếng gầm rú đáng sợ của đám thây ma gần đó.
“Chuyện gì đã xảy ra?”Sông Từ rùng nhìn tỉnh lại, lỗ tai hắn không ngừng run lên.
“Nếu ta không lầm bọn thây ma đã tiến hoá.” Bạch Nguyệt ngáp một cái lạnh nhạt nói.
Nguyệt Nga sắc mặt tái mét, cô ta làm sao lại quên mất hôm nay sẽ có nhật thực được chứ, cũng tại Bạch Nguyệt làm nhiễu loạn tâm trí cô ta thật đáng hận.
Bạch Nguyệt nhướng mày nhìn ánh mắt căm phẫn của Nguyệt Nga dành cho mình, cô nở nụ cười hài hước nhìn cô ta, càng làm cô ta tức hộc máu.
“Hào ca hay là chúng ta mau trở về đi, có gì trở về bàn bạc lại hãy tiếp tục nhiệm vụ”
“Được..., mọi người quay về thôi.”
Chính Hào vừa dứt, mọi người liền nhanh chóng rời khỏi khu B, bọn họ không dám liều mạng mình, không một ai biết đám thây ma kia đã tiến hoá đến trình độ nào.