Vì cô không phải nhân viên công ty nên bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa, cô cũng chẳng muốn làm khó dễ người ta, liền tìm đại một chỗ ngồi xuống.
Một lúc sau cô nhận được tin nhắn của Cố Trạch Dương bảo hắn có cuộc họp gấp, hắn sẽ cho người đón cô lên phòng làm việc của hắn ngồi chơi.
Cô vừa đáp tin nhắn của hắn xong liền có người đi tới bên cạnh cô nói:“ Xin hỏi vị tiểu thư này có phải Bạch tiểu thư không...là cô...”
“Là tôi” Bạch Nguyệt ngước nhìn người vừa đi tới, không ai khác là cô gái lúc nãy.
“Tôi đưa lệnh của trợ lý Doãn, dẫn cô lên phòng chủ tịch”
“Vậy thì đi thôi” Bạch Nguyệt cất điện thoại vào túi xách, đứng dậy nhìn cô ta.
“Nhìn tiểu thư đây cũng thật có bản lĩnh, tôi chưa từng nghe nói chủ tịch gần nữ sắc, không biết tiểu thư đã làm bằng cách nào vậy?” Cô ta đưa ánh mắt đánh giá cô, đồng thời mỉa mai nồng đậm trong lời nói.
Bạch Nguyệt nụ cười thượng trên môi, ánh mắt không thèm nhìn cô ta, hơi lướt nhìn xuống bảng tên của cô ta, Liễu Sa.
“Không phải trách nhiệm của cô là dẫn đường cho tôi sao?” Bạch Nguyệt lạnh nhạt mở miệng.
Liễu Sa cắn môi xoay người bước đi, Bạch Nguyệt chậm rãi theo sau, cô ta dẫn cô vào lối thang máy, bên trong thang máy lại có một người phụ nữ khác.
Cô ta kinh ngạc nhìn cô, lại nhìn sang Liễu Sa cười nói:“Đây là ai vậy? Bạn cô sao, tôi nhớ trong công ty có luật không được tùy tiện dẫn bạn vào công ty mà nhỉ”
“Không phải bạn tôi, người của chủ tịch đấy” Liễu Sa gượng ép nở nụ cười trả lời.
“Người của chủ tịch? Biết bao người tự nhận mình quen Cố tổng điều lệ rơi đầy mặt ở trước cửa công ty rời đi”
“Trợ lý Doãn nhờ tôi đưa vị tiểu thư này đi, còn nhấn mạnh với tôi là Chủ tịch ra lệnh”
Người phụ nữ kia kinh ngạc không thôi nhìn Bạch Nguyệt, môi câu nụ cười nói:“ Liễu Sa, cô không phải bận việc sao, tôi cũng đang sẵn đường lên gặp chủ tịch, để tôi đưa tiểu thư này tới chỗ chủ tịch thay cô đi”
“Nhưng...”
“Còn về phần trợ lý Doãn tôi sẽ thay cô nói chuyện, không khiến cô bị khiển trách đâu”
Liễu Sa muốn nói thêm gì đó, nhưng cô ta lép vế với người phụ nữa kia, đành im lặng đứng sang một bên chờ thang máy đi tới tầng của mình.
“Xin chào tiểu thư, tôi là thư ký giám đốc Châu Ánh, không biết nên gọi tiểu thư như thế nào?”
“Tôi họ Bạch” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói, nhìn Châu Ánh trước cô tin rằng cô ta cũng có tơ tượng đến Cố Trạch Dương, không khác gì Liễu Sa kia.
Cũng không khó để nhận ra lắm, bởi họ có thèm che giấu với cô một chút nào đâu.
“Bạch tiểu thư, cô chắc là không phải vị Bạch tiểu thư ngốc nghếch của nhà họ Bạch đâu nhỉ?”
“Chính là tôi, cô có vấn đề gì với tôi sao?”
Châu Ánh ngạc nhiên che miệng:“Nào có, tôi chỉ thấy Bạch tiểu thư cùng họ nên mới hỏi thử thôi, không nghĩ lại đúng là Bạch tiểu thư đây.”
Châu Ánh vốn cũng nghe hết tiếng “ lành “ đồn xa của Bạch Nguyệt, nhà họ Bạch có đứa con gái nhan sắc tuyệt hảo nhưng lại kẻ không có đầu óc.
Nhìn Bạch Nguyệt, trong tâm cô ta càng có thêm lòng tin, chủ tịch nếu thấy được sẽ mê đắm không buông.
Bởi vì cô ta đâu phải chỉ đẹp mà còn có đầu óc hơn vị tiểu thư nào đó, thật đáng mong đợi.
Bạch Nguyệt chả thèm quan tâm ánh mắt soi mói của cô ta, âm thầm trò chuyện với mèo con.
“Túc chủ, Cố Hàn đang ở trường học, muốn thừa cơ hội bắt lấy Hạ Vi”
“Hắn cũng cố chấp thật, ngươi gửi tin nhắn cảnh báo cho cô ta đi”
“Đã rõ”
Tầm 15ph cũng tới tầng cao nhất, Bạch Nguyệt đi theo Châu Ánh tới phòng chủ tịch, Châu Ánh có chút nuối tiếc khi không được gặp Cố Trạch Dương.
Bạch Nguyệt buồn cười nhìn biểu cảm của cô ta, Cố Trạch Dương gửi mật mã phòng cho cô nên liền bước vào để lại Châu Ánh tức giận đứng bên ngoài.
Sau khi đi vào, cô liền đi tới chiếc ghế sofa ngồi xuống, đưa mắt đánh giá căn phòng, cô cũng chẳng tò mò gì thêm, cầm điện thoại của bản thân ra nghịch giết thời gian.
Khoảng 30ph sau...
Cạch!
“Tôi nói cậu cũng thật quá đáng,....”
Cố Trạch Dương mở cửa đi vào liền đóng cửa lại mặc kệ người bên ngoài đang phẫn nộ.
“Để em đợi lâu rồi, đói không?” Cố Trạch Dương sắc mặt đang lãnh đạm thấy cô liền trở nên ôn nhu, lo lắng nhìn cô lại nói:“Em chờ anh một chút”
Cố Trạch Dương bước nhanh tới bàn làm việc, cầm lấy điện nhấn phím gọi, bên đầu dây bên nhanh chóng bắt máy:“Chủ tịch, có chuyện gì phân phó a?”
“Đem cho ta một đồ ăn cùng nước trái cây, nhanh đi làm đi”
Hắn dứt lời liền dập máy, bước lại ngồi bên cạnh Bạch Nguyệt, cô cũng sớm cất điện thoại đi nhìn một loạt hành động của hắn.
“Xin lỗi đã để em chờ”
“Em hiểu mà, thời gian hầu như anh đều ở cạnh em, chắc chắn công việc của anh tồn động rất nhiều”
“Cũng không nhiều lắm...”
Cố Trạch Dương còn chưa nói xong đã một âm thanh phẫn uất vang lên:“Chứ không phải cậu điều giao hết cho tôi sao, không phải là không nhiều mà là rất nhiều”
“Cố tổng tôi không cản nổi ngài Phong “ Trợ lý Doãn, Doãn Trạch nhàn nhạt nói.