“Bên đó cũng trúng chiêu, chúng ta sẽ không có viện binh.”
Lúc Kỳ Vân Yến nói ra những lời này tuy giọng hắn vẫn nặng nề, nhưng không hề hoảng loạn, cho nên Ngữ Kỳ chỉ dùng ánh mắt nghi vấn nhìn hắn một cái.
Sau đó hắn hỏi một câu, “Kỹ năng bơi của ngài tốt chứ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Ngữ Kỳ thoáng ngẩn người, tiện đà lập tức nghĩ tới con sông dưới chân núi, nhưng cho dù là người biết bơi, dòng sông chảy xiết đó cũng cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa khoảng cách từ đây đến bờ sông cũng không ngắn chút nào, nếu người đề ra chuyện này không phải hắn, nàng tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một ý kiến tồi.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, người luôn cẩn thận như Kỳ Vân Yến nếu chỉ có thể đưa ra cách giải quyết như vậy, cho thấy tình hình của họ bây giờ thật sự không chút khả quan, có mười phần thì chín phần phải chết không thể nghi ngờ, cho nên con đường sống duy nhất cũng nguy hiểm không gì sánh được.
Không còn thời gian để chần chừ nữa, nàng gật đầu, khẳng định, “Không thành vấn đề.”
Chuyện sau đó không cần phải nói, việc duy nhất hai người làm là chạy, chạy một cách liều mạng, đến thời gian quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái cũng không có.
Những thị vệ chưa ngã xuống vừa bảo vệ họ chạy đến chân núi, vừa cố chống lại đao kiếm của bọn người áo đen, hai ám vệ của Kỳ Vân Yến một trái một phải theo sát hai bên người họ, kéo cánh tay hai người. Ngữ Kỳ lần này chỉ học một số chiêu thức cơ bản để phòng thân, thể chất không tốt lắm, lúc chạy trốn phải vung đao vài lần để mở đường, cánh tay đã cảm thấy đau xót, lúc này lại bị một ám vệ kéo tay chạy về phía trước, tuy chân vẫn nhanh như gió, nhưng khó tránh khỏi lảo đảo. Kỳ Vân Yến cũng không khá hơn chút nào, hắn hiển nhiên không phải kẻ có Quỳ hoa bảo điển trong người, điển hình nhân vật phản diện võ công thiên hạ vô địch, vì sống an nhàn nhiều năm, thể lực của hắn thậm chí còn không bằng một thái giám bình thường.
Kế tiếp là đánh theo kiểu tiêu hao lực lượng, chỉ nghe thấy đằng sau không ngừng vang lên tiếng đao kiếm va chạm và tiếng vật nặng rơi xuống đất, thị vệ cùng người hầu càng ngày càng ít. Ngữ Kỳ tuy rằng vẫn cố nhịn không quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ dựa vào những gì nghe được cũng biết tình hình càng lúc càng không ổn. Nhưng ai ngờ đây cũng chưa phải chuyện tồi tệ nhất, trong nháy mắt kế tiếp, tiếng đao kiếm đột ngột ngừng lại, trong rừng nhất thời chỉ còn tiếng thở dốc của bọn họ và bốn thị vệ theo sau, bọn người áo đen dường như chưa đuổi kịp.
Nhưng dù là Ngữ Kỳ hay Kỳ Vân Yến, đều biết thiên hạ này không có chuyện may mắn như vậy, sự im lặng bây giờ có nghĩa là mối nguy hiểm lớn hơn nữa sắp ập đến, bọn họ chỉ có thể cắn răng chạy về phía trước, không dám dừng lại chút nào. Quả nhiên, trong lúc khoảng cách giữa hai phe dần kéo dài, thì tiếng gió rít dồn dập phía sau bỗng nhiên xuất hiện, bốn thị vệ còn sót lại khó lòng phòng bị suy sụp ngã xuống đất. Tốc độ mũi tên xuyên qua đâm thủng ngực quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp hét lên tiếng nào thì đã tắt thở
Ngay khi thị vệ ngã xuống, Ngữ Kỳ cảm thấy một cơn gió lạnh băng tiến thẳng đến ngực mình, nhưng ám vệ bên cạnh không hổ là người do Kỳ Vân Yến bồi dưỡng, hắn không hề bối rối chút nào, phản ứng nhanh ấn vai nàng xuống một cái, quát khẽ, “Nằm xuống!”
Nàng thuận thế gục xuống, trong nháy mắt khi lòng bàn tay tiếp xúc với mặt đất, một mũi tên bay theo đường parabol xinh đẹp xẹt qua bầu trời, cắm xuống đất. Nhưng chưa thở dốc được bao lâu, thì cơn mưa mũi tên đã lập tức bay đến, nàng cố gắng nép sát mặt đất, còn hai ám vệ chắn tên sau lưng họ. Mũi tên đâm vào lưỡi đao, phát ra tiếng “Đinh đinh đang đang” giòn vang. Mặc dù đã chặn lại phần lớn, nhưng Ngữ Kỳ vẫn cảm thấy không ít mũi tên xẹt qua bên cạnh, khiến nàng căn bản không dám hành động bừa bãi.
Ngay tại lúc này, lại cảm thấy có tiếng tất tất tác tác vang lên bên cạnh, chắc là có người đang dời đến bên mình, nàng vừa định nghiêng đầu nhìn, thì cái gáy đã bị một bàn tay đè xuống.
“Đừng ngẩng đầu lên.” Giọng nói quen thuộc khẽ vang lên bên tai, cộng thêm vài tiếng thở dốc rất nhỏ. Thân thể căng thẳng của nàng chậm rãi bình tĩnh lại. Có lẽ cảm thấy được sự thay đổi của nàng, hắn thu tay về nhẹ giọng nói, “Ngài chậm rãi dịch về bên phải, tìm một cái cây rồi nấp sau nó... Đừng quay đầu lại, thần sẽ nhìn giúp ngài.”
Ngữ Kỳ một mực ngồi nghe, nhưng nàng cũng không lên tiếng trả lời, bởi vì chuyện này không hề đơn giản như hắn nói.
Nàng có thể nhân lúc những thích khách áo đen kia không để ý mà lẻn đến núp sau một thân cây nào đó, nhưng nếu vậy, sẽ rất khó để hắn có thể dùng lại cách đó, bởi vì lúc ấy đối phương đã có sự cảnh giác, nhất định bọn chúng sẽ tập trung tấn công một mình hắn.
Đây là cây cầu độc mộc mà chỉ duy nhất một người có thể đi qua, nếu nàng tiến bước, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng hít sâu một hơi, đưa tay trái sang, nắm thật chặt tay phải của hắn.
Kỳ Vân Yến hơi ngạc nhiên, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, khẽ cười một tiếng, vỗ hai cái lêm mu bàn tay như muốn trấn an nàng, ôn hòa mà đáng tin đẩy ra tay nàng.
Ngữ Kỳ theo bản năng siết chặt tay, nhưng chỉ nắm được một nắm đất. Nàng nhắm mắt lại, hiểu ý hắn: Thời gian đã không cho phép nàng chần chừ nữa rồi.
Nàng chỉ có thể cắn chặt răng, dịch từng chút một sang bên phải, từng mũi tên bay vút qua tai rơi xuống trước mắt, nhưng nàng không dừng lại, chỉ cẩn thận nhìn cái cây cách mình gần nhất, không ngừng đến gần.
Cuối cùng đến khi đá vụn cứa vào lòng bàn tay gây ra vài vết máu, rốt cuộc nàng cũng tới được bên cạnh cái cây. Sau khi nín thở tập trung một lát, nàng tìm được lỗ hổng giữa làn mưa tên, cánh tay và phần eo đồng thời dùng lực, cả cơ thể nhảy lên như mèo, lấy tốc độ nhanh nhất có thể đạt tới nhảy ra sau cây. Nhưng vừa ổn định lại thân thể, nghiêng đầu đã thấy Kỳ Vân Yến dường như nhảy đến cùng lúc với mình, cũng không biết làm sao hắn có thể làm được như thế. Nhưng những kẻ mặc áo đen kia hiển nhiên cũng phát hiện ra ý đồ của họ, ngay sau Kỳ Vân Yến, có sáu mũi tên theo đuôi, chặn lại tất cả các hướng xung quanh hắn.
Không thể tránh được, dường như chắc chắn hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Ngữ Kỳ căng thẳng trong lòng, vừa định nhào đến đỡ hộ hắn thì đã thấy ám vệ lúc nãy kéo mình đi nhảy tới. Trong chớp mắt, chỉ nghe vài tiếng “Phốc phốc”, bốn mũi tên nhọn vốn sẽ bắn trúng hắn đâm thẳng vào cơ thể ám vệ. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, Ngữ Kỳ vừa phản ứng kịp, đã thấy ống tay áo màu thiên thanh trước mắt lay động, giây tiếp theo, cơ thể đã bị một mùi hương lành lạnh mà quen thuộc bao phủ. Hai tay Kỳ Vân Yến chống ở hai bên vai nàng, chặn hơn một nửa lực đánh, hắn phải khó khăn lắm mới dừng lại được ngay trước mặt nàng.
Vì chiều cao chênh lệch, môi hắn vừa lúc dán lên tóc nàng. Sau khi ổn định thân thể hắn muốn tránh xa ra một chút, nhưng tay nàng dường như đồng thời ôm lấy hông hắn, như đứa trẻ ôm lấy bảo bối vừa đánh mất lại có được, không chịu buông lỏng chút nào. Hắn mệt mỏi kéo kéo khóe môi, tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng.
Ngữ Kỳ vừa định ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy lòng bàn tay dính phải thứ gì ươn ướt, thoáng ngẩn người, nàng chậm rãi vươn tay ra, nhưng lại chạm phải kim loại lạnh như băng, trái tim nhất thời trầm xuống... Cho dù đã có người cản bốn mũi tên cho hắn, nhưng hắn vẫn bị trúng một mũi.
Lúc này tình hình không giống trước đây, không chỉ không có đại phu bên cạnh, mà đằng sau còn có truy binh, loại người thể lực vốn không tốt như bọn họ, trúng tên căn bản chẳng khác nào bị tuyên án tử hình. Nàng nhìn phía sau, mưa tên đã dừng lại, bảy tám tên mặc áo đen còn lại đang đến gần.
Trong lòng nàng hơi lo lắng, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Vân Yến.
“Xin lỗi, hoàng thượng... Khụ khụ, thần không còn cách nào khác.” Kỳ lạ là đến lúc này rồi, hắn vẫn có thể cười được, mà còn vừa ho vừa cười, cũng không biết đang cười cái gì. Nàng cũng không nói, chỉ im lặng nhìn hắn. Một tay hắn vô lực chống bên tai nàng, còn tay kia đặt trên đầu nàng, dường như đến nâng tay lên cũng không thể, nụ cười trên khóe môi yếu ớt mà không thay đổi, “Chạy đi, hoàng thượng, khụ khụ... Cứ chạy về phía trước, đừng quay đầu lại.”
Ngữ Kỳ nhìn hắn, cũng không định chấp nhận đề nghị này, vì vậy nàng nhìn quanh một chút. Địa thế của nơi này hơi đặc biệt, cách trung tâm càng xa, địa thế càng hiểm trở, cây càng thưa thớt, nhưng cỏ dại và dây leo rậm rạp lại như sắp che kín mặt đất. So với nói đây là một sườn núi, thì không bằng nói đây là một cái khe, mà chỗ khe suối nằm ở vị trí thấp nhất như bị đao bổ xuống, có một con sông nhỏ, có lẽ nước dùng trên chùa hằng ngày đều dựa vào nó.
Nàng suy nghĩ một lát, quyết định mạo hiểm. Dù kết quả có ra sao, cũng khá hơn chết trong tay mấy tên thích khách này.
Nàng cố ổn định lại tâm lý, quay người nhìn hắn lần nữa, vấn đề hàng đầu bây giờ là phải giải quyết được mũi tên ngang lưng hắn. Loại tên này đều có thanh ngang, nếu cố rút ra nhất định sẽ kéo theo cả thịt khiến hắn dễ mất máu nhiều, cho nên nếu bây giờ rút tên thì quá nguy hiểm, hành động như vậy quả thực không sáng suốt, không bằng cứ bẻ gẫy cây tên. Như vậy, mũi tên nếu ở lại lâu trong người mặc dù sẽ có nguy cơ bị nhiễm trùng, nhưng vậy cũng tốt hơn đỡ đau một chút sau đó mất máu mà chết.
Nghĩ đến đây, nàng thấp giọng nói, “Nhịn một chút, Tử Thận.” Dứt lời không đợi đối phương trả lời, một tay đã trực tiếp vòng qua hông hắn nắm lấy mũi tên, tay kia cầm thanh gỗ đằng sau, cố gắng bẻ mạnh xuống.
“Rắc” một tiếng, thanh tên dài bị gẫy, chỉ để lại mũi tên và một phần gỗ nhỏ ở lại trong cơ thể hắn. Cho dù đã cố nhẹ nhàng, nhưng lúc tách mũi tên ra vẫn khó tránh khỏi việc động đến miệng vết thương. Ngữ Kỳ chỉ nghe thấy hắn rên lên một tiếng, giây tiếp theo người đã đổ ập xuống, nàng vội vã dương tay ra đỡ lấy thân thể yếu đuối của hắn.
Ám vệ còn sống kia móc ra một bình kim sang dược nhỏ và môt cây chủy thủ ném cho nàng, “Ngài đi mau đi! Thuộc hạ sẽ cản ở đằng sau.”
Ngữ Kỳ liếc hắn một cái, thấp giọng nói một câu đa tạ, sau đó lôi kéo Kỳ Vân Yến đã ngất đi dịch đến đường dốc sát bên cạnh, hít sâu một hơi rồi cố sức vặn eo, hai người cùng lăn xuống dốc.