Trong lúc hôn mê, Kỳ Vân Yến đã mơ một giấc mơ rất dài và cũng rất chân thật, thật đến mức hắn dường như không phân biệt được giữa hiện thực với cảnh trong mơ.
Trong mộng, họ không gặp phải bất kỳ cuộc ám sát nào mà bình an trở về hoàng cung, nhưng tất cả bi kịch chỉ vừa mới bắt đầu...
Thánh sủng càng nhiều, quyền thế trong tay hắn cũng càng lúc càng lớn, để duy trì sự yêu thích của nàng, hắn dần dần bắt đầu đáp lại tình cảm của nàng.
Trong Càn Thanh cung rộng lớn, nàng cho tất cả cung nhân và thị nữ lui xuống, từ sau lưng ôm lấy hông hắn, cằm đặt trên vai hắn, lười nhác gọi hắn là Tử Thận. Hai chữ này thốt ra từ miệng nàng, có vẻ vô cùng mềm mại mà vang vọng, như đã xoay vần trong lòng nàng không biết bao nhiêu lần rồi.
...
Nàng là một người yêu tốt, trước mặt mọi người luôn phát hồ tình, chỉ hồ lễ*, nắm chắc sự đúng mực, cũng không hề vượt qua ranh giới giữa quân và thần. Nàng thể hiện mình như một vị quân chủ anh minh tái thế, nhưng cũng có thể nắm chặt tay hắn như đứa trẻ khi bị sốt cao, nhớ rõ từng sở thích, từng thứ hắn ghét, từng ngày sinh thần của hắn, thậm chí lúc muốn đề bạt một vị đại thần trẻ tuổi có tướng mạo tốt hơn một chút, cũng sẽ lắp bắp hỏi hắn có đồng ý hay không.
*Dù có tình cảm với người khác nhưng vẫn giữ đúng cấp bậc lễ nghĩa.
Dù là trong mộng, nhưng theo bản năng hắn vẫn cho rằng tình cảm của nàng đối với mình chỉ là nhất thời cảm giác mới mẻ, lâu rồi sẽ chán, nhưng mưa xuân rồi đông tuyết, một năm lại một năm trôi qua, số lượng thanh niên tài tuấn đông đảo trên triều cũng không hề khiến ánh mắt nàng dời đi nửa khắc. Từ xưa đế vương đã bạc tình, nhưng nàng lại trường tình đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Dù là một viên đá cứng rắn cũng phải cảm động từ lâu rồi, vậy nên hắn chỉ có thể cố gắng tận tâm phò tá nàng.
Nàng cũng chưa bao giờ khiến hắn thất vọng, chỉ mấy năm trôi qua, nàng đã lớn lên thành một đế vương tinh thông mọi thứ, vui buồn không hiện lên mặt. Người ngồi ngay ngắn trên Kim Loan bảo điện, khuôn mặt uy nghiêm mà nhân từ, khiến lòng người thấy kiêu ngạo, giống như loại cảm giác vinh dự khi nhà có con gái mới trưởng thành.
Nhưng dù các quan có khuyên can đến đâu, nàng cũng chưa từng thành hôn. Hắn không phải không muốn đến khuyên nàng, nhưng mãi vẫn không mở miệng nổi. Ai cũng có thể đứng trên lập trường thiên hạ đại nghĩa, giang sơn xã tắc mà chỉ trích nàng cố chấp, chỉ có hắn là không được.
Chuyện dưới gối không con cho tới bây giờ đều là điều tối kỵ với bậc đế vương, tai hoạ ngầm này cuối cùng trở thành đại họa.
Đại tuyết phong sơn, man tộc xâm lấn. Mấy vị tướng quân nhẫn nhịn đã nhiều năm lấy việc này ra uy hiếp, ép nàng lập tức hạ lệnh xử tử hắn, rồi chọn một công tử có gia tộc quyền thế thành thân ngay hôm đó.
Dường như chính là phiên bản khác về sự kiện binh biến Mã Ngụy dưới thời Đường Huyền Tông và Dương Ngọc Hoàn, nhưng nàng không phải Đường Huyền Tông, hắn càng không phải Dương Ngọc Hoàn. Dương Ngọc Hoàn chỉ có thể bó tay chịu trói, còn thế lực trong tay hắn thậm chí đủ để phát động một lần cung biến.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng nàng sẽ chấp nhận, trong lúc hắn định làm phản, nàng trở về Càn Thanh cung, hắn trầm mặc đuổi theo. Nàng cũng không nói gì, chỉ cụp mắt cuốn ống tay áo lên, rót hai chén rượu.
Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ ra, rất lâu trước đây, vào một đêm dài, nàng quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói một câu:
Một chén hợp cẩn, hẹn người ba đời. Ân ái không dời, đến chết không bỏ.
Sau này, nàng trừ bỏ quyền lực của mấy vị tướng quân, tự mình thống lĩnh đại quân ngự giá xuất chinh.
Mấy tháng sau, mười vạn đại quân khải hoàn về triều. Bọn họ thắng vô cùng đẹp mắt, nhưng nàng lại bị trúng tên trên chiến trường, dẫn đến tổn thương tâm mạch, lúc về cung thời gian đã không còn bao nhiêu nữa.
Hắn nửa quỳ trước giường, chỉ biết nắm thật chặt tay nàng, mọi cảm xúc như sóng cuộn biển gầm trong lồng ngực, cuối cùng chỉ còn lại một suy nghĩ: Nàng phải chết... Đều là lỗi tại hắn. Hắn áp mặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo của nàng, nàng nhìn hắn khẽ cười, giọng nói ôn nhu mà khoan dung, trong sự tiêu sái còn pha chút buồn, “Tử Thận, thật ra chàng chưa từng yêu ta đúng không?”
Hắn đột nhiên ngẩn ra, không dám tin ngẩng đầu nhìn nàng. Vẻ mặt nàng không giống như đang đùa giỡn. Nàng biết rồi... Chẳng lẽ nàng vẫn luôn biết?!
“Ân ái không nghi ngờ, đến chết không rời bỏ.” Nàng hơi nở nụ cười, dường như cảm thấy mệt mỏi, giọng dần dần nhẹ xuống, “Dù chúng ta không làm được điều trước, nhưng chí ít ta cũng đã thực hiện được điều sau.”
Sau đó, nàng không còn mở mắt ra được nữa.
Dựa theo di chiếu của nàng, công chúa Thụy An thừa kế ngôi vị hoàng đế, điều kiện kế vị chỉ có một: vị trí Chưởng ấn Ti lễ giám và đốc chủ Đông Hán không được đổi người... Đây đại khái là di chiếu hoang đường nhất vương triều Đại Dụ.
Cuối giấc mộng đó, hắn vẫn ngồi trên vị trí Chưởng ấn Ti lễ giám và đốc chủ Đông Hán, tân nữ hoàng cùng chồng nàng ta dù tuân theo di chỉ nhưng lại có lòng đề phòng hắn... Dù hắn chẳng quan tâm.
Sau khi người kia chết, hắn mới phát hiện ra hoàng cung hoa mỹ này thật trống trải và lạnh lẽo làm sao, không có một chút tình cảm ấm áp nào.
Không có người lúc ốm đau chỉ cần nắm tay hắn là thỏa mãn, không ai nhớ đến những sở thích hay sinh nhật của hắn, hai chữ Tử Thận này, sẽ không bao giờ có người dùng giọng điệu dịu dàng như vậy gọi hắn nữa... Hắn thậm chí có thể khiến bất kỳ một mệnh quan triều đình nào cung kính gọi mình một tiếng Kỳ chưởng ấn, nhưng sẽ không bao giờ tìm thấy người dám gọi hắn là Tử Thận.
Sau khi từ biệt, vẫn mong tương phùng, bao lần trong mộng cùng người gặp nhau.
Mất đi rồi mới biết quý trọng, từ lúc vĩnh biệt bắt đầu mong nhớ, nhưng đã quá muộn, tất cả đã không thể thay đổi được nữa.
Chỉ khi nhìn về phía trời đất rộng lớn bên ngoài Tử Cấm thành, hắn mới có thể cảm nhận được chút ấm áp quen thuộc. Đó là vạn dặm non sông mà nàng vẫn luôn quan tâm bảo vệ.
Ngày qua ngày, từ năm này sang năm khác, cứ như vậy, hắn chăm chú nhìn vào vương triều này, nhìn cả những phần mà nàng chưa kịp thấy, nhìn nó từng bước một trở nên giàu có hưng thịnh.
Hoàng thượng, người có nhìn thấy không?
Đây chính là thái bình thịnh thế, là giang sơn như họa của người.
......
Lúc hắn tỉnh lại, chỉ cảm thấy lồng ngực tràn ngập nỗi bi thương, cảm giác hơi đau nhức, một lúc lâu sau, mới dần dần tỉnh táo lại. Chẳng qua chỉ là một giấc mộng, nhưng lại như đã trải qua cả một đời, lồng ngực hắn như bị cỏ hoang bao phủ, tĩnh lặng đến thê lương.
Giấc mộng kia thực sự rất thật, thật đến mức giống như một bức họa vẽ về tương lai.
Thật ra chỉ cần suy nghĩ một chút, nếu không có cuộc ám sát lần này, lúc hồi cung, hắn chắc chắn sẽ bắt đầu lợi dụng tình cảm của nàng để tự bảo vệ mình. Đó cũng không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên, bởi vì hắn quá rõ ràng mình là hạng người nào. Theo tính cách ghét bị đe dọa của nàng, quỹ đạo tương lai tất nhiên sẽ phát triển dựa theo phương hướng trong mơ, như vậy cuối cùng...
Hắn sẽ hại chết nàng.
Dường như là số phận không thể chống lại được.
Quá nhiều hình ảnh xuất hiện đan xen trước mắt, khiến đầu hắn đau như muốn vỡ tung ra, chậm rãi mất nửa ngày, hắn mới chống thân thể ngồi dậy được. Áo khoác trên người trượt xuống, dưới ánh trăng hắn chợt nhận ra chiếc áo bào bó tay màu vàng sáng, khắp nơi thêu hoa văn hình rồng, là long bào của nàng.
Đây là một sơn động chật hẹp, khắp nơi đều là dây leo mọc lẫn lộn, bên ngoài mưa to như trút nước, từng cơn gió mang theo hơi nước ẩm ướt liên tiếp bay vào. Không có long bào che chở, còn bị gió lạnh thổi qua, hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình rét run lên.
Sửng sốt hồi lâu, hắn nhìn quanh sơn động, thấy nàng nằm ở một nơi cách mình không xa, trên người chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng manh. Vì nằm gần cửa động, nên lưng nàng đã bị mưa bụi bay vào làm cho ướt hết, cả người cuộn tròn lại, mặt hướng về phía hắn, ngủ rất say, quầng mắt thâm lại thành một màu xanh thẫm dày đặc.
Lại được nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này lần nữa, cảm giác như đã mấy chục năm trôi qua, nỗi bi thương vừa chìm xuống lại dần dần tràn ra khỏi lồng ngực, hắn vô thức vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gò má nàng.
Ngữ Kỳ luôn ngủ không sâu, lúc đầu ngón tay hắn chạm vào sườn mặt nàng đã tỉnh lại. Chỉ là hơi nghi hoặc, im lặng đợi một lát, hắn vẫn không thu tay về, Vì vậy nàng đành giả vờ mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Tử Thận?”
Nghe thấy hai chữ này, hắn sửng sốt, đợi đến khi phản ứng kịp thì tay nàng đã dán lên trán mình. Nhiệt độ ấm áp theo da truyền tới, khiến người ta bỗng cảm thấy hoảng hốt.
“Rốt cuộc cũng hạ sốt rồi, ngươi ngủ tròn một ngày một đêm đấy.” Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, thu tay về rồi mới nhìn hắn, mi nhíu lại, “Chẳng qua chúng ta vẫn phải mau chóng hồi cung, vết thương của ngươi cần được xử lý. Hơn nữa nếu hết mưa, thích khách nói không chừng sẽ lập tức tìm tới nơi này, lúc đó thì phiền toái rồi.” Dứt lời nàng đứng dậy đi vào trong động, “Ngươi còn có thể đứng dậy được không? Chỗ này có một khe núi, lúc ngươi hôn mê ta đã vào thử, bên trong nhiều lối rẽ, nhiều đường cụt, nhưng cũng có những cái không phải, ta đã để lại ký hiệu lên một con đường đi thông xuống núi, chờ ngươi khỏe hơn một chút chúng ta sẽ khởi hành.”
Nàng vén lên đám dây đằng bên cạnh, để hắn xem cái khe chỉ đủ cho một người đi qua.
Hắn không có nhìn cái khe kia, mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, giọng nói vì bị thương chưa lành mà khàn khàn, “Nếu tìm được đường ra ngoài rồi, vì sao người vẫn chưa đi?”
Ngữ Kỳ nhạy cảm nhận ra hắn có hơi khác, bình thường hắn không bao giờ hỏi như vậy, Vì thế đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống sờ trán hắn, “Còn chưa đỡ sốt sao?”
Hắn rũ mắt xuống im lặng một lát, “Hoàng thượng... Ngài sẽ hối hận.” Ngừng một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói nhẹ đến mức không thể nghe thấy, “Ngài không nên trở về.”
Bằng không đến một ngày nào đó, nàng rất có thể sẽ bị hắn hại chết.
Ngữ Kỳ luôn cảm thấy hắn có gì đó không đúng, nhưng lại không biết không đúng ở đâu. Nhìn hắn một lát, nàng phát hiện ánh mắt hắn nhìn mình dường như hơi khác, như đang nhìn một bạn cũ đã khuất nay lại cửu biệt trùng phùng, mang theo vài phần hoài niệm mơ hồ.
Dù thế nào, các dấu hiệu đều cho thấy, hắn bây giờ còn dễ tiếp cận hơn Kỳ Chưởng ấn ngày thường luôn mang mặt nạ, lúc nào cũng chú ý cảnh giác kia. Ngữ Kỳ cũng sẽ không lãng phí cơ hội tuyệt vời này, nàng thử vươn tay ra, thấy hắn không định tránh né, mới nhẹ nhàng sờ sờ gò má hắn. Sợ hắn chống cự, nàng rất cẩn thận không để ngón tay mình tới gần môi hắn, chỉ dừng lại ở một chỗ cách vành tai rất gần.
Sau một lúc lâu, thấy hắn không chống cự lại, nàng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nhìn hắn nở nụ cười.
Ai ngờ nàng vừa cười, đã thấy hai mắt tối sầm, chờ tỉnh táo lại, đầu đã bị hắn đặt trong lòng. Tiến triển thực sự quá nhanh, khiến nàng ngẩn ra, hơn nửa ngày mới tìm được đầu lưỡi của mình: “...Tử Thận?” Bởi vì miệng mũi đều bị chặn, nên giọng nàng nghe buồn buồn, hắn khẽ cười một tiếng, vươn hai tay ôm lấy nàng.
Ngữ Kỳ không hiểu ra sao, muốn nhô đầu ra nhìn mặt hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng đè gáy xuống. Giọng nói của hắn từ đỉnh đầu truyền đến, trong sự khàn khàn cất giấu vài phần nhu hòa: “Nếu ngài đã trở về, vậy để thần thử xem.” Dứt lời hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: “Thử nhìn một chút xem nếu không trốn tránh... Chúng ta có phải sẽ có một kết cục khác hay không.”
Nàng tựa vào lồng ngực mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt của hắn, trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn vươn tay, ôm lấy hắn.
( hoàn)
( lời cuối sách)
...
Dựa theo ký hiệu của nàng, lúc đi qua khe tới chân núi, mặt trời ngày kế tiếp vừa mới mọc.
Sau khi đi một đoạn đường rất dài, bọn họ rốt cục cũng được một đội thương nhân cứu giúp. Tuy nói lúc đó hai người vì che giấu thân phận nên chỉ mặc trung y, trông vô cùng khả nghi, nhưng thương nhân hám lời, chỉ một miếng ngọc bội đã đồng ý tiện đường đưa bọn họ về kinh.
Sau khi trở về kinh đô, chỉ trong thời gian một nén nhang, người của Đông Hán không biết nghe tin từ đâu đã chạy tới, hộ tống hai người bình an trở về hoàng cung.
...
Một năm sau, Thụy An công chúa cùng Phò mã sinh được một con trai, quá kế thành con thừa tự dưới gối nữ hoàng, được phong làm thái tử.
Bảy năm sau, nữ hoàng truyền ngôi cho thái tử, lệnh Vương thủ phụ dốc lòng phò tá, rồi lui về sau màn, trở thành vị Thái thượng hoàng đầu tiên trong lịch sử Vương triều Đại Dụ.
Hết TG 12