Trời tối rất nhanh, Ngữ Kỳ bưng sủi cảo
nóng hổi từ trong phòng bếp ra. Cô tốn không ít thời gian làm lớp vỏ, vỏ mỏng nhiều nhân, mỗi cái đều sáng bóng, cơ hồ như trong suốt, người ta
nhìn qua là thèm ăn chảy nước miếng, thậm chí Hàn Thiệu còn không nhịn
được ăn nhiều thêm mấy cái.
Ăn hết một nửa, Hàn Thiệu buông đũa, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua tủ rượu gỗ lim, thản nhiên nói, “Hôm nay là giao thừa, chúng ta uống chút rượu được không?”
Ngữ Kỳ tuy rằng kinh ngạc khi anh hỏi ý
kiến mình, nhưng vẫn không thể đồng ý, đối với loại bệnh này, thuốc lá
và rượu là cấm kỵ. Nhưng từ chối thế nào là một vấn đề khó khăn, cô hơi
khó xử ngẩng đầu nhìn về hướng anh.
Hàn Thiệu nhìn vẻ mặt của cô, không khỏi bất đắc dĩ đưa tay xoa nhẹ giữa lông mày, “Được rồi, không uống.”
Ngữ Kỳ nhẹ nhàng thở ra, lại cười rộ lên, “Kỳ thật đêm giao thừa có thể làm rất nhiều chuyện.”
“Xem liên hoan dạ hội (1)?” Hàn Thiệu nhíu mày, khắt khe đánh giá, “Không bằng ngủ.”
(1) Đây
là chương trình giải trí thiên về văn nghệ do Đài truyền hình trung ương Trung Quốc tổ chức vào đêm giao thừa, gọi tắt là “Xuân Vãn”.
Đối với liên hoan dạ hội mỗi năm gần như
giống hệt nhau, Ngữ Kỳ cũng không thể trái lương tâm khen, đành phải nói sang chuyện khác, “Chúng ta đi đốt pháo hoa đi?”
Giữa trưa hôm nay Tiểu Chu đã về đoàn tụ
với người thân. Mà chơi mạt chược hai người gom lại không đủ một bàn,
đấu địa chủ cũng cần ba người, liên hoan dạ hội Hàn Thiệu lại không
thích, cho nên chỉ còn lại một trò đốt pháo hoa có thể chơi tối nay.
Hàn Thiệu liếc cô một cái, “Em muốn đi?” Nghĩ đến có lẽ con gái đều thích trò này, vì thế không đợi cô mở miệng đã gật đầu đồng ý.
Cuối cùng hai người chuyển một hộp pháo hoa to ra cửa, đi tới một chỗ đất trống tương đối bằng phẳng.
Hàn Thiệu bị Ngữ Kỳ bọc kín mít, mặc áo
khoác to quấn khăn quàng cổ còn đeo găng tay, giống như sắp đi đến Bắc
Cực khảo sát. Anh cúi đầu nhìn cái găng tay của mình, rồi quay đầu xem
cô, “Như vậy làm sao châm lửa được?”
Ngữ Kỳ cười tủm tỉm để anh đứng một bên, “Em đi đốt, anh xem là được.”
Cơ thể cô linh hoạt, nhanh nhẹn, lá gan
lại lớn, châm liên tục bảy tám cái pháo hoa mới xoay người chạy, vừa
chạy vài bước pháo hoa sáng rực đã ầm ầm bắn lên bầu trời đêm đen, nguy
nga lộng lẫy.
Ngữ Kỳ chạy về bên cạnh Hàn Thiệu, ngẩng mặt lên cười hỏi anh, “Đẹp không?”
Hàn Thiệu bất đắc dĩ ôm chầm lấy cô, “Em nói muốn đi ra ngoài đốt pháo hoa, đốt rồi em lại không xem, nhìn tôi chăm chú làm gì?”
Ngữ Kỳ chỉ nhìn anh cười, mặc cho nhiều đóa pháo hoa sau lưng nở rộ rồi lụi tàn trong màn đêm.
Hàn Thiệu vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô, từ từ cúi xuống trao một nụ hôn, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên pháo hoa rực rỡ đầy trời, không còn lạnh nhạt như trước nữa, ngược lại
đầy thản nhiên ấm áp.
Khung cảnh đẹp thích hợp nhất để hôn môi mà.
Pháo hoa cháy hết, hai người trở lại biệt thự.
Hàn Thiệu cởi áo khoác ngoài, Ngữ Kỳ rất tự nhiên nhận lấy, xoay người định treo áo lên giá thì bị ngăn cản.
Anh bảo cô lấy đồ trong túi ra, Ngữ Kỳ ngoan ngoãn thò tay lấy thì thấy đó là một bao lì xì nho nhỏ.
Cô ngây người sững sờ, có chút đơ mặt, “Đây là tiền mừng tuổi?”
Hàn Thiệu rất tự nhiên ‘ừ’ một tiếng, “Có cái gì không đúng?”
Từ xưa đến nay, tiền mừng tuổi là đại
biểu cho sự chúc phúc tốt đẹp của trưởng bối đối với người nhỏ hơn, phù
hộ cho họ một năm mới có nhiều khỏe mạnh và may mắn —— nhưng cô không
ngờ Hàn Thiệu sẽ cho cô tiền mừng tuổi.
Lúc cô đang sững sờ, anh ôm lấy cô một cái, “Ngữ Kỳ, năm mới vui vẻ.” Dừng một chút, lại mang theo ý cười nói một câu, “Hiện tại là năm mới.”
Ngữ Kỳ lấy lại tinh thần, không nhịn được bật cười, đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh, “Năm mới vui vẻ.”
Không biết có phải do sủi cảo bỏ quá nhiều muối không mà mới 3 giờ sáng Ngữ Kỳ đã tỉnh dậy, mở cửa xuống lầu uống nước.
Vừa định vào phòng bếp, cô thoáng nhìn qua bên cửa sổ thì thấy một bóng lưng cao gầy, vội vàng xoay người nhìn kỹ. Là Hàn Thiệu.
Anh đưa lưng về phía cô, một mình đứng ở
đó nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì. Đêm lạnh
giá, anh đứng bất động ở đó, bóng dáng cô đơn tịch mịch giống như buổi
tối lần đầu họ gặp nhau.
Ngữ Kỳ vội vàng đi qua, khẽ nói, “Không ngủ được à?”
Hàn Thiệu nghe thấy tiếng cô, quay đầu
lại, đôi mắt xếch xinh đẹp im lặng nhìn chăm chú cô trong chốc lát, bỗng nhiên anh cúi người xuống, ôm cả người cô vào trong lòng. Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng từ đỉnh đầu truyền đến, anh gọi tên của cô, giống như vô cùng mệt mỏi, “Ngữ Kỳ.”
Ngữ Kỳ quay lại ôm lấy anh, áp hai má vào ngực anh, “Làm sao vậy?”
“Lúc sáng đọc báo, thấy tờ đầu tiên là thông báo tin buồn.” Hàn Thiệu khẽ thở dài, “Là bạn làm ăn, cũng không thân lắm.” Dừng một chút, anh nói tiếp, “Vốn không cảm thấy gì, chỉ là vừa nãy không biết vì sao lại mơ thấy anh ta, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy sinh mệnh thật mỏng manh.”
Tay anh nhẹ nhàng đặt sau đầu cô, “Hình như giờ tôi mới hiểu thế nào là chết.”
Lúc này dùng ngôn ngữ gì an ủi cũng không hiệu quả, Ngữ Kỳ chỉ biết ôm chặt anh.
“Luôn nghĩ mình không sợ khi ngày đó
đến, nhưng lại nghĩ, nếu ngày mai không thể mở mắt ra được nữa, cảm giác kia đáng sợ như thế nào.”
Ngữ Kỳ lẳng lặng ôm thắt lưng anh, giọng rất nhẹ, ngữ khí vô cùng kiên định, “Ngài sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Hàn Thiệu nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu
cô, nhắm hai mắt lại vùi cả khuôn mặt vào giữa mái tóc đen thơm ngát của cô, như người chết đuối ôm lấy cọc gỗ.
Ngữ Kỳ thật cẩn thận vuốt lưng anh, đưa ra đề nghị, “Ngài muốn đi chu du khắp thế giới không? Thả lỏng tâm tình một chút được không?” Cô tìm đọc nhiều tài liệu, có rất nhiều ví dụ nói là bệnh nhân ung thư
thời kỳ cuối, họ biết được mình không còn sống được lâu nữa, đi du lịch
toàn thế giới, kết quả càng đi tâm trạng càng lạc quan, sau khi trở về
thì khỏi hẳn.
Trầm mặc một lúc, Hàn Thiệu khẽ nói, “Em có đồng ý đi theo tôi không?”
Khách khí như vậy, hơi thở cuộc sống của
cô dựa vào anh, anh lại vẫn nói ‘Em có đồng ý đi theo tôi không’, mà
không phải ‘Em theo tôi đi’, đây mới là phong cách đàn ông đích thực.
Ngữ Kỳ làm sao có thể từ chối, cô nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần ngài muốn, em sẽ ở bên cạnh ngài.”
Hiệu suất làm việc của trợ lý Hàn Thiệu
cực kỳ cao, rất nhanh đã giúp Ngữ Kỳ làm xong thủ tục tạm nghỉ học và hộ chiếu, xác định rõ hành trình. Vé máy bay và khách sạn đều đã đặt xong, mọi chuyện việc vặt vãnh đều có chuyên gia thu xếp ổn thỏa, bọn họ chỉ
cần xách vali lên là có thể khởi hành.
Tiền thật sự là vạn năng, có tiền có thể làm được tất cả.
Hai người ở trên bãi biển Costa Rica
hưởng thụ ánh mặt trời, chèo thuyền trên sông ở Venice, đi đảo Ba Ly xem nước biển xanh thẳm giống như bảo thạch, đi Provence ngắm cánh đồng
Lavender màu tím, ở trên quảng trường Prague cho bồ câu trắng ăn, có một đêm điên cuồng ở sòng bạc Las Vegas…
Mỗi một ngày mở mắt ra đều là thế giới
mới, phía trước luôn có cảnh đẹp làm lòng người cảm động, cuộc sống
giống như lập tức được thêm vào vô số hy vọng, tất cả đều tốt đẹp như
vậy.
Từ lúc bắt đầu có hai người trợ lý đi
theo bọn họ sắp xếp những việc vụn vặt, về sau ngày càng rảnh rỗi. Ngữ
Kỳ dần hiểu rõ trình tự, bắt đầu tự mình đặt khách sạn vé máy bay, liên
hệ xe đưa đón, mỗi ngày ôm laptop lên kế hoạch cho hành trình tiếp theo.
Hai người trợ lý biết điều rời khỏi, chính thức bắt đầu thế giới của hai người.
Ngữ Kỳ lo lắng bệnh tình của Hàn Thiệu,
dời lịch trình càng lúc càng chậm, vốn dĩ mỗi nước chỉ dừng lại ba bốn
ngày, cô kéo dài đến tận mấy lần, hở một tí là dừng lại nửa tháng đến
một tháng, cũng đặc biệt chọn nơi có khí hậu và không khí tốt. Mỗi ngày
cô vắt hết óc sắp xếp nơi có cảnh trí đặc sắc, còn dốc hết tâm tư tìm
những món ăn ngon được làm chủ yếu từ thiên nhiên lại dễ dàng tiêu hóa,
mài luyện đến mức có thể sánh bằng hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp.
Mấy tháng sau, tình trạng cơ thể Hàn Thiệu càng chuyển biến tốt hơn, Ngữ Kỳ lại gầy đi một vòng bởi vì ngày ngày bận rộn.
Trên ban công khách sạn, ông lão người Hoa cách vách nhìn cô gái luôn bận bịu không khỏi hâm mộ tự đáy lòng, “Chàng trai trẻ, cậu có một trợ lý thật tốt.”
Hàn Thiệu không ngờ đến tuổi này còn được người khác gọi là chàng trai trẻ, chỉ khách sáo khẽ cười, “Cô ấy không phải trợ lý.” Vừa dứt lời, Ngữ Kỳ bưng một nước wiki lại, đặt ở trên bàn nhỏ màu trắng gần tay anh.
Hàn Thiệu cầm tay cô đặt trong tay mình, nhìn ông lão kia nghiêm túc giới thiệu, “Cô ấy là người yêu của tôi.”
Anh không dùng từ bạn gái, tình nhân hay xưng hô khác, lại dùng từ người yêu trịnh trọng nhất này.
Ngữ Kỳ sửng sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, nhìn ông lão gật gật đầu, “Ngài khỏe.”
Ông lão lấy lại tinh thần, cũng không bởi vì tuổi hai người chênh lệch quá nhiều mà tỏ vẻ kì quái. Ngược lại, ánh mắt ông bao dung, nở nụ cười hòa ái hàm chứa sự chúc phúc.
Sau một lát, Ngữ Kỳ nhẹ nhàng ngồi xổm xuống ở bên người Hàn Thiệu, ngẩng mặt nhìn anh, “Buổi tối có tiệc đốt lửa trại, đi không?”
Hàn Thiệu đưa tay xoa hai gò má của cô, vuốt ve một lát rồi thở dài nói, “Em ốm đi.” Dừng một chút, trong thâm tâm trào dâng niềm áy náy, “Tôi nợ em rất nhiều.”
Ngữ Kỳ cầm cánh tay phải của anh đang áp vào gương mặt mình, kéo đến bên môi nhẹ nhàng hôn, giọng nhỏ nhẹ lại rất thùy mị, “Không, được làm bạn bên cạnh ngài là vinh hạnh của em.”
Hàn Thiệu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen
mềm mại của cô, trong đôi mắt xếch hẹp dài ánh lên sự dịu dàng, giọng
nói anh điềm đạm mà nhẹ nhàng, “Ngữ Kỳ, có thể gặp được em mới là may mắn trong cuộc đời Hàn Thiệu này.”
Cuối cùng đêm đó bọn họ không đi tham gia đốt lửa trại, mà đi ngủ thật sớm, bởi vì ngày mai họ lại bay đến nơi khác.
Nửa đêm, Hàn Thiệu đứng dậy đi nhà vệ
sinh, khi trở về lại mơ hồ cảm thấy có điều khác thường. Sau khi nằm
xuống lần nữa, anh lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, tình cờ nhìn ra
ngoài cửa sổ thì thấy cách đó không xa khói đặc cuồn cuộn bốc lên.
Nhớ tới tối nay có đốt lửa trại, trong
lòng lập tức trầm xuống —— có lẽ do ai đó gây tai họa dẫn đến cháy. Anh
lập tức khoác áo vào đứng dậy, trong đầu óc chỉ có một ý niệm —— Ngữ Kỳ ở đâu, cô có xảy ra chuyện gì không.
Vội vàng ra ngoài, đi đến phòng cách
vách, gõ cửa mãi mà không có ai trả lời. Nếu như cô đang ở chỗ đốt lửa
trại, có lẽ đã bị thương.
Lo lắng căng thẳng, chỉ cảm thấy dạ dày
truyền đến một cơn co rút đau đớn. Anh đau đớn cúi người xuống, cả người cuộn tròn lại, vô lực dựa vào cửa phòng phía sau từ từ trượt xuống.
Không biết qua bao lâu, tựa hồ có người
đỡ mình từ trên mặt đất dậy, anh gắng gượng mở hai mắt ra, trán đầy mồ
hôi, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Anh đưa tay cầm cánh tay của cô, thở dốc một lúc rồi cố gắng bình tĩnh lại, “Em đi đâu vậy?”
Ngữ Kỳ dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán anh, “Em nghe thấy tiềng ồn ào, ra ngoài xem coi có chuyện gì, là do nhân viên sơ xuất, giải quyết xong rất nhanh.” Sau khi nhanh chóng giải thích, cô lo lắng đỡ lấy anh, “Ngài đi đâu vậy? Ngài có sao không, chúng ta đi tìm bác sĩ nhé?”
Hàn Thiệu kéo cô vào trong lòng, mồ hôi
lạnh trên tóc mai chưa khô, dạ dày còn đang co rút đau đớn, nhưng bởi vì có người con gái trong lòng, trái tim anh đã thả lỏng. Chính vào giây
phút này, anh mới hiểu rõ ý nghĩa của cô gái này đối với anh.
Ngữ Kỳ quay lại ôm lấy anh, vẫn lo lắng, “Ngài cảm giác như thế nào? Dạ dày đau phải không?”
Sau một hồi trầm mặc, bỗng nhiên âm thanh Hàn Thiệu có chút khàn khàn truyền đến từ đỉnh đầu, mang theo đau đớn
sau khi suy yếu, giọng nói lại cực kì kiên định, “Ngữ Kỳ, xin hãy theo tôi trải qua quãng đời còn lại.”
Cô nhất thời không kịp phản ứng lại, theo bản năng hỏi, “Cái gì?”
Trong giọng nói của anh đầy sự mệt mỏi không thể che giấu được, giọng nói lại vô cùng dịu dàng, “Tôi không cách nào rời khỏi em, Ngữ Kỳ.” Dừng một chút, anh nhẹ nhàng nói, “Xin hãy gả cho anh.”
Chẳng sợ nghiệp chướng nặng nề, cho dù thời gian không còn nhiều, anh cũng muốn lấy cô làm vợ.
Gió đêm lướt nhẹ qua hai gò má, một loài
chim không biết tên hót vang, cô gái với mái tóc đen cúi đầu ‘ừ’ một
tiếng, cánh tay đang ôm ở lưng người đàn ông từ từ siết chặt.