Tư liệu nhân vật: Hàn thiệu Màu mắt: Sâu và đen
Màu tóc: Đậm và đen
Đặc điểm ngoại hình: Môi mỏng mũi cao, đôi mắt xếch sâu không thấy đáy, hẹp dài
Loại hình: Tổng tài thành thục sâu lắng.
Thể trọng: 61kg.
Thân phận: Người trẻ tuổi nhất trong gia tộc Hàn thị, nắm quyền hành và mạng sống người khác trong tay.
Thân thế: Con riêng thất lạc
bên ngoài của nhà họ Hàn, sau khi quay về nhận lại gia tộc thì đứng về
phe anh cả, sau khi anh cả bị ám sát, anh đánh bại em Ba trở thành người đứng đầu nhà họ Hàn.
Tiêu chuẩn chọn bạn đời: Tóc dài tới thắt lưng, mặc váy bông màu trắng, nụ cười tinh nghịch.
Thường dùng nước hoa: CREED silver mountain water.
Chữ khắc trên mộ: Tay anh đã
nhuốm đầy máu và quá nhiều nghiệp chướng, cũng từng yêu một cô gái người Hoa. Anh chịu trừng phạt đúng tội, anh chết không luyến tiếc.
Cuộc đời: Mùa đông giá rét năm
1968, sinh ra trong một phòng khám nhỏ vô danh, đầu thu năm 2016 mất đi
bên cạnh vợ, hưởng thọ 48 tuổi.
======================
Tuyết rơi.
Gió không quá lớn, bông tuyết
rơi xuống rất yên lặng, Ngữ Kỳ đứng cạnh cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn
đường phố bên ngoài.
Tuyết nhỏ như vậy không ảnh hưởng đến việc ra ngoài, trên đường vẫn có người qua kẻ lại như trước.
Mọi người nắm tay nhau đi dưới
ngọn đèn đường, khắp trời đầy tuyết trắng, có bóng lưng một cặp đôi dựa
vào nhau xem ra rất ấm áp.
Bên trong phòng, đèn sáng rực, nhưng bởi vì cô độc mình cô nên có vẻ lạnh lẽo.
Ngữ Kỳ xoa nhẹ cánh tay, nhìn
thấy trong kính thủy tinh cửa sổ phản chiếu hình ảnh chính mình, từ từ
cụp mắt xuống. Sau đó cô xoay người, rời khỏi cửa sổ.
Đi qua phòng khách trống trải,
đi tới cánh cửa màu đen, cô giống như mọi ngày khoác áo ngoài vào, đeo
khăn quàng cổ, sau đó đẩy cửa ra, một người xuyên qua hành lang yên
tĩnh, dọc theo cầu thang có tay vịn bước xuống lầu.
Đứng bên đường một lúc, cô rốt cuộc cúi đầu, lẳng lặng hòa mình vào dòng người qua lại.
Trước kia, Hàn Thiệu có thói
quen tản bộ. Mỗi khi ăn xong, anh luôn kéo cô từ trên ghế sa lon đứng
lên, không để cô hoạt động như heo ăn xong rồi ngủ.
Cô không có cách nào, chỉ có
thể theo anh xuống lầu, bước chân chậm chạp y như rùa, rất giống con rùa già tên là A Thiệu. Ở bên ngoài, Hàn Thiệu chưa bao giờ nắm tay cô, cô
chẳng hề cưỡng cầu, chỉ im lặng theo sát bên cạnh anh. Đi từ từ như vậy, đầu óc không hoạt động tản bộ bên cạnh anh, rất dễ dàng sinh ra một
loại cảm giác an bình như đã nhiều năm.
Cứ như vậy, xuyên qua đám bồ
câu trắng ở quảng trường, đi qua đường phố dài nhiều cửa hàng … Từng
ngóc ngách xung quanh, họ đều đã đặt chân tới.
Ngẫu nhiên, cô dừng lại trước
tiệm hoa của người khác, đưa tay sờ cánh hoa Uất Kim Hương (hoa tu líp), hoặc là cô ngồi xuống hàng ghế dài ven đường, từ từ trò chuyện về những chuyện vụn vặt hàng ngày.
Hàn Thiệu nói, anh không phải
loại thiếu gia vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, anh cũng từng vì được
người khác cho một viên kẹo mà trong lòng trở nên vui vẻ. Anh nói đến
cha/ mẹ/ anh em, giọng điệu trầm thấp bình tĩnh, kể lại quá khứ cô không có mặt, từng đoạn từng đoạn nói cho cô nghe.
Người đàn ông trải qua muôn vàn sóng gió kể về chuyện trước đây, ánh mắt luôn sâu thẳm.
Tựa như một quyển sách dày cộp kín chữ, mở ra.
Mỗi một trang đều là chuyện xưa, mỗi một chuyện đều là đã qua.
Bạn không thể biết sâu trong
ánh mắt anh rốt cuộc che giấu điều gì, bên trong đó có phải chôn giấu
tình yêu với một cô gái, hay một tình yêu chết trăm lần cũng không hối
hận … Càng không muốn người khác biết, lại càng là làm cho người ta tò mò.
Người người đều thích tìm ra
lời giải, mà Hàn Thiệu, anh là một câu đố rất khó mổ xẻ, vạn vật trên
đời, khó bề phân biệt.
Mỗi việc anh đều làm theo ý mình, nhưng có một ngày bạn sẽ hiểu rõ dụng ý của anh.
Hiện tại, con đường này cô đã
đi theo anh vô số lần, cho dù chung quanh ai nấy đều có đôi có cặp, thân thiết dựa vào nhau, cô cũng không tịch mịch.
Thật sự, không hề cô đơn chút nào.
Nhìn này, quán cá tuyết kia,
nơi cô và anh từng ăn chung; con mèo đen nằm trên hàng ghế dài, bọn họ
từng cùng nhau trêu chọc nó; đôi vợ chồng già nương tựa nhau phía trước
kia, bọn họ từng gặp vô số lần…
Bây giờ, cô còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên ăn hamberger đầy thỏa mãn, còn nhớ rõ dáng vẻ dịu dàng của anh khi vuốt lưng chú mèo đen, từ từ, tất cả hồi ức chợt ùa về như sóng cuồn cuộn, mỗi khung cảnh đều có anh, trong nháy mắt bình yên mà ấm áp.
Đã như vậy, sao cô còn cảm thấy tịch mịch chứ? Bọn họ đã dùng tất cả thời gian làm bạn bên nhau, không
lãng phí một phút giây nào, từng trải qua nhiều chuyện tốt đẹp như vậy,
coi như sớm xa cách thì có quan hệ gì.
Vừa mới đi qua chỗ rẽ đèn xanh
đèn đỏ, nơi anh từng đeo khăn quàng cổ cho cô; vườn hoa đối diện nở đầy
hoa Uất Kim Hương, cô từng ở đó hôn trộm lên môi anh…
Những trí nhớ này còn đây, giống như anh vẫn còn bên cạnh cô, chưa từng chia ly, rời xa.
Cho nên cô không cảm thấy tịch mịch, không đáng tiếc, chỉ là có chút nhớ anh mà thôi.
Hàn Thiệu chính là người đàn ông như thế.
Anh chưa bao giờ nói câu anh yêu em, lại dùng tất cả thời gian làm bạn, để cô đủ để nhớ suốt đời.
Nếu tôi yêu em, cho dù biệt ly, cũng không muốn em khóc trong cô đơn, không nơi nương tựa dựa vào.
Cho nên, tôi dùng hết thời gian cuối cùng cưng chiều em, mong những kí ức này có thể thay tôi cùng em
vượt qua năm tháng còn lại.
… . . .
Đứng dưới cây đèn giao thông,
đèn đỏ đang chuyển sang đèn xanh, cô nhìn vườn hoa đối diện không một
bóng người, cô đứng yên thật lâu thật lâu, đột nhiên nhớ ra vào một đêm
mùa đông, đó là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Người đi đường qua qua lại lại, cửa sổ xe anh từ từ hạ xuống.
Người đàn ông mắt phượng trong trẻo, giọng nói lễ phép và cô gái có khuôn mặt trẻ con, nụ cười lanh lợi.
Chỉ một cái liếc mắt nhìn nhau, quấn quýt cả đời.