Thư Mạn thấy Ngữ Kỳ lâu không lên, một bên lấy đồ gì đó trong ba lô ra ngoài, một bên dặn Trần Văn đi xem tình huống.
Khi Ngữ Kỳ vừa đặt chân lên cầu thang thì nhìn thấy Trần Văn chạy chậm
xuống lầu. Nói thật, trong mắt tiểu nữ sinh hơn mười tuổi, một nam sinh
như thế rất cuốn hút.
Gương mặt trẻ trung tuấn lãng, ánh mắt trầm
tĩnh ôn hòa, hơn nữa anh mặc áo phông trắng đơn giản bạch càng nổi bật
cảm giác sạch sẽ tuấn tú, đủ để bắt được trái tim một cô gái trẻ trong
nháy mắt —— chẳng trách trước kia Lâm Ngữ Kỳ thích anh ta như vậy.
Nhưng Ngữ Kỳ không phải tiểu nữ sinh, cô đã trải qua nhiều chuyện, gặp quá
nhiều người đàn ông vĩ đại, cho nên trong mắt cô, Trần Văn tạm được coi
là một chàng trai tài giỏi. Cậu ta còn rất ngây ngô, có lẽ giữa đồng bạn cùng trang lứa tuổi, có vẻ đủ trầm ổn giỏi giang, nhưng đặt bàn cân so
sánh với những người thực sự trải qua sóng gió, cậu ta chưa đủ thành
thục.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, tự nhiên cười, gần là nụ cười mỉm kiểu lễ phép, chứ không phải nụ cười rạng rỡ biểu đạt hảo cảm của cô
gái đối nam với chàng trai. Cô nhìn lên lầu, “Chị Thư Mạn chờ sốt ruột à?”
Trần Văn gật gật đầu, đang định nói gì, đột nhiên tay vịn cầu thang bên tay
trái lạch cạch một tiếng rồi gãy đôi từ chính giữa. Vốn dĩ gỗ tay vịn
lâu năm đã mục, dưới cảnh này liên tục gãy đổ, trong nháy mắt gãy xuống
một đoạn. Sự việc xảy ra quá đột nhiên, Trần Văn không kịp phản ứng,
không giữ được thăng bằng nên cả người nghiêng về phía ngoài cầu thang.
Nơi này cách mặt đất không cao nhưng tuyệt đối không thấp, không phòng bị
ngã xuống chắc chắn sẽ gãy xương, vận khí kém một chút chưa biết chừng
mất cả mạng sống.
Bất luận là lo lắng với nhiệm vụ cần thúc đẩy
nam nữ chính hay xuất phát từ lương tâm cơ bản nhất của một người, Ngữ
Kỳ đều không hy vọng anh gặp chuyện không may.
Cô ngẩn người mấy
giây rồi vội vàng xông lên, lanh lẹ nắm chặt cổ tay anh, ý đồ kéo anh ta lên, song trọng lực cộng thêm quán tính quá lớn. Cơ thể này lại là một
cô gái nhu nhược, không có lực lượng chống chọi với cơn sóng dữ, vì thế
kết quả biến thành hai người cùng nhau ngã xuống.
Ý thức rơi vào
một màn hắc ám, không biết qua bao lâu, hình như cô nhìn thấy ánh sáng
le lói, ánh sáng kia càng ngày càng chói mắt, khiến người ta không thể
không mở to mắt.
Thời điểm tầm nhìn trở nên rõ ràng, Ngữ Kỳ phát
hiện bản thân đang ở trong một trạng thái kỳ lạ lơ lửng giữa không
trung, từ trên cao nhìn xuống mọi thứ.
Không, không phải cô biến
thành Quỷ Hồn gì đó, nếu mạnh mẽ phải đưa ra một đáp án, đại khái là cô
thấy được cảnh tượng tái hiện nhiều năm trước.
Đó là một ngày mưa
dầm dề, tuy rằng sắc trời ám trầm, nhưng biệt thự trước mắt không rách
nát như bọn họ chứng kiến —— thời gian lùi về nhiều năm trước, thời khắc nó vẫn tinh xảo xinh đẹp.
Như có một lực lượng vô hình dẫn đường
cho cô, Ngữ Kỳ phát hiện trước mắt chính mình biến thành tình cảnh bên
trong biệt thự, ở trong góc phòng khách lầu một, một bà mẹ trẻ cả người
co rúm lại với đứa con tầm bảy, tám tuổi. Hai người hoảng sợ nhìn người
đàn ông đối diện, chiều cao trung bình, tướng mạo hung ác.
Như đang xem diễn kịch câm, Ngữ Kỳ không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ nhìn đến tình tiết tiến triển như thế nào.
Hai mẹ con bị nhốt trong phòng bên trái lầu hai, mục tiêu của người đàn ông trung niên hình như là bà mẹ trẻ kia. Cách vài ngày, hắn lại cầm tóc cô kéo cô ra ngoài, nhiều giờ sau quăng cô quần áo không chỉnh tề về. Bé
trai sợ hãi và tuyệt vọng mà không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn
mẫu thân mình chịu ngược đãi.
Từng ngày qua đi, bà mẹ trẻ xinh đẹp dần phai tàn nhan sắc, cậu bé ngày xưa cũng dần lớn lên. Cậu có gương
mặt đủ khiến mọi cô gái ái mộ, ngũ quan tinh xảo, tuấn tú lịch sự tao
nhã. Ngoài cái đó, trên người cậu có một loại khí chất rời xa huyên náo, làn da trắng như thể đồ sứ quý giá nước Anh, ánh mắt trống rỗng mà u
buồn, mang theo thâm trầm tuyệt vọng, giống như đến từ địa ngục tối tăm
nhất ở thế giới này.
Khác biệt với chàng trai trẻ sống dưới ánh
mặt trời khác, cậu như một đóa hoa lẳng lặng sinh trưởng ở nơi âm u,
thần bí mà đen tối, lại mang theo một loại khí chất làm người ta mê
muội.
Ngữ Kỳ lẳng lặng nhìn câu chuyện quá khứ có thể coi là bi
kịch, thẳng đến khi chàng trai tóc đen tên Nhan Bộ Thanh đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt trống rỗng thẳng tắp đối diện với cô, như
nhìn thấy sự tồn tại của cô.
Ánh mặt trời mỏng manh chiếu lên sườn mặt gần như hoàn mỹ của anh lại không thể tạo cho người khác nửa phần
cảm giác ấm áp, ngược lại khiến cho người ta cảm nhận được một chất dịch đặc kịt cổ quái, giống như có chất lỏng ẩm ướt, lạnh lẽo từ bàn chân
lan tràn tới đỉnh đầu.
Sau đó Nhan Bộ Thanh hơi nghiêng đầu, nở
một nụ cười quỷ dị mà nhạt nhẽo với cô, xinh đẹp tinh xảo không giống
người phàm nhưng cũng biến hoá kỳ lạ, âm lãnh.
Tâm thần Ngữ Kỳ chấn động, chưa kịp hoàn hồn, cô lại mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện bản thân nằm trên mặt đất lạnh như băng. Trần Văn nằm ở bên cạnh, có vẻ còn đang hôn mê.
Nương theo ánh sáng yếu ớt, Ngữ Kỳ nhìn thấy bản thân đang ở một căn phòng
chứa đồ chật hẹp. Mặt đất dưới người đầy tro bụi, một góc sáng sủa kết
đầy mạng nhện, ánh sáng duy nhất đến từ ngoài cửa có vẻ do họ phá.
Lúc mới vào cửa, thật ra ba người chỉ xem xét qua tầng một, khi đó không
phát hiện căn phòng chứa đồ bên cạnh cầu thang này. Những điều vừa mới
trải qua như là cảnh trong mơ, cô cũng không trông thấy điều gì có liên
quan chứng tỏ đây là một nơi quan trọng.
Tuy rằng thoạt nhìn căn
phòng này không trọng yếu, nhưng ở nơi này có một cỗ hơi thở làm cô cảm
thấy rất quen thuộc, cảm giác nồng đậm lạnh như băng cực kì nhớp nháp,
giống nhau rơi xuống vũng bùn tuyệt vọng sâu nhất thế giới, mang theo
oán hận muốn kéo mọi người tiếp xúc vào vực sâu không đáy.
Ngữ Kỳ
hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, đơn giản kiểm tra bản thân, may mắn
vừa rồi ngã ngoài hơi bị bầm tím thì không gãy xương. Sau đó, cô lay
Trần Văn tỉnh, hình như anh ta không bị thương quá nặng nhưng có chút
hoảng hốt.
Không đợi anh ta hoàn hồn, Ngữ Kỳ túm lấy anh vội vàng ra khỏi phòng, đi lên tầng hai.
Vừa rồi bọn họ ngã xuống dưới tạo thành tiếng động cực lớn, Thư Mạn trên
lầu không thể không nghe được. Nguyên nhân khiến cô ấy không chạy xuống
chính là cô ấy cũng rơi vào tình cảnh nguy hiểm!
Đợi đến khi Ngữ
Kỳ và Trần Văn vội vàng đuổi tới căn phòng bên phải lầu hai, chỉ nhìn
thấy chiếc gương to đùng vốn dĩ treo trên cửa không biết vì sao vỡ nát,
còn mà Thư Mạn sinh tử chưa rõ nằm giữa mảnh vỡ thủy tinh, trên người vô số vết máu.
Trần Văn lúc này tỉnh táo lại, vội vàng xông lên ôm lấy Thư Mạn ra khỏi đống mảnh vỡ, thật cẩn thận đặt cô xuống cái giường lớn.
May mà Thư Mạn chỉ chịu kinh hách và ngoại thương, vẫn chưa thương tổn đến
tánh mạng, nhưng nếu vết thương trên người cô chưa khỏi hẳn thì cô không thể đi đường. Trần Văn hình như cũng trặc cổ chân, không có khả năng
cõng cô đi một đoạn dài.
Cứ như vậy, tình huống biến thành ba người bị giữ lại trong biệt thự, không còn chỗ đi.
Trải qua mấy sự kiện bất ngờ liên tiếp, lại liên tưởng tới tin đồn ma quái
quanh căn biệt thự này, ai đều cảm thấy kỳ quái. Sau khi bàn bạc, ba
người quyết định cùng ở trong phòng này, dầu gì một người cũng không thể hành động một mình, ít nhất ở thời điểm phát sinh nguy hiểm có thể có
nương tựa vào nhau.
Cũng may bọn họ sớm chuẩn bị sẵn thức ăn, nước uống đủ ở trong này mấy ngày, tiết kiệm một ít ngây ngốc ở lại thêm một đêm hẳn là không sao.
Hai ngày sau, tuy rằng không hề có chuyện
lớn xảy ra, nhưng hai người Thư Mạn và Trần Văn khoảng một, hai giờ sẽ
rơi vào cái bẫy nho nhỏ bất ngờ, mặc dù không đến mức nguy hiểm tánh
mạng nhưng cực kì tà môn.
Kỳ quái là, ngoài ngày đầu tiên bị Trần
Văn liên lụy rơi khỏi cầu thang, Ngữ Kỳ vẫn chưa gặp bất hạnh nào khác,
giống như vị oán linh cô đơn kia buông tha cô. Ngữ Kỳ đoán là vì ngày đó cô hứa hẹn sẽ giúp hắn, mà việc nhặt hài cốt chỉ cần một người là đủ,
cho nên Thư Mạn cùng Trần Văn xâm nhập lãnh địa của hắn vốn không có giá trị tồn tại.
Đương nhiên, hai người họ cũng phát hiện điều này, kỳ lạ thì kỳ lạ, ngại mặt mũi, họ không hỏi thành lời.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi phát hiện ngoài trừ thích người đàn
ông trưởng thành như Hàn thúc thúc, tôi còn thích đồ biến thái như vậy.
Emma muốn viết hắn manh phải làm sao! ! !
Hơn nữa căn bản hắn không có điểm nào manh, ngoại trừ bản mặt âm lãnh.