Lại qua hai ngày, vết thương Thư Mạn tốt hơn một ít, Trần Văn trặc
chân cũng khỏi tầm bảy, tám phần. Bọn họ dự định rời khỏi nơi đầy quỷ
quái này, ai ngờ cánh rừng nhỏ liếc mắt một cái là có thể đi hết, thế mà họ đi mãi đi mãi không thấy điểm cuối. Vô luận chạy hướng nào, đi bao
lâu, cuối cùng ba người đều quay lại biệt thự.
Người có trì độn đến mấy cũng biết trong đó có vấn đề.
Cho dù mỗi lần đều quay lại ngôi biệt thự, Thư Mạn và Trần Văn cũng không
muốn bước vào trong biệt thự nửa bước, vì thế ba người tùy tiện chọn một mảnh đất trống ngồi xuống, im lặng đối diện với đồng đội, không nói
được lời nào.
Không biết ngồi bao lâu, có mấy áng mây đen nặng nề
không biết từ chỗ nào bay tới, bầu trời bỗng nhiên tối sầm, xung quanh
dần dần bị không khí âm lãnh, trầm trọng bao phủ.
Tựa như để hiệu
ứng cho bầu không khí điển hình trong các bộ phim kinh dị, một cơn cuồng phong kéo tới, thổi rừng cây cách đó không xa nghiêng ngả, loạt xoạt.
Xem ra bọn họ sắp nghênh đón một cơn bão không nhỏ, cân nhắc mãi, ba người quyết định tạm thời vào biệt thự trú mưa.
Vì không để mưa gió hắt vào, bọn họ đóng chặt cửa chính, bởi vì khóa cửa
sớm lung lay do rỉ sét, cho nên họ kéo tủ giầy chặn trước cửa. Sau đó,
tất cả ngồi xuống sô pha, trầm lặng nghe tiếng sấm tiếng mưa rơi ngoài
phòng.
Ban đầu mọi cửa sổ ở tầng một đều bị đóng đinh, hiện tại
cửa lại đóng chặt, cho nên trong đây tối đến nỗi không thấy năm ngón
tay, may mắn sô pha có vẻ nhỏ, ba người ngồi kín ghế, cho dù không nhìn
thấy cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đồng đội.
Không biết là không khí rất áp lực hay nguyên nhân nào khác mà chẳng ai mở
miệng. Thư Mạn trầm mặc nép vào mạn sườn Trần Văn, còn Ngữ Kỳ khoanh tay trước ngực ngả lưng dựa vào sô pha, im lặng nhìn chằm chằm hư vô hắc
ám.
Ngồi trong chốc lát, bỗng nhiên có cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, Ngữ Kỳ bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ say.
Lại là cảm giác giống lần trước, ý thức bị hút ra, lịch sử nhiều năm trước tái hiện trước mắt.
Đồng dạng là một đêm đầy bão tố, bởi vì người đàn ông kia sơ sót, người mẹ
chịu đủ mọi chà đạp rốt cục tìm được một cơ hội chạy trốn, nhưng không
may cô buộc phải chọn lựa giữa hai phương án. Thứ nhất, một mình chạy ra ngoài, thoát khỏi cái nơi làm con người không thể hít thở nổi này; hai
quay về căn phòng mang theo đứa con cùng trốn chạy.
Nếu chọn cái
thứ nhất, cô có chín phần nắm chắc thành công đào thoát, nhưng nếu chọn
cái thứ hai, cô phải tìm cách mở cửa căn phòng bị khóa trước khi gã kia
quay về. Người mẹ chần chừ một lúc, cuối cùng chọn giải pháp thứ nhất,
một mình ly khai.
Như chịu lực lượng vô hình dẫn đường, Ngữ Kỳ
thấy trước mắt cảnh tượng biến thành người mẹ kia lảo đảo bỏ chạy giữa
giông bão, rời khỏi biệt thự đi, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng.
Sau một lúc, hình ảnh trước mắt lại một lần nữa chuyển hoán, cô xem một
cậu bé tóc đen cô đơn tựa người cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn mẹ của mình
chạy trốn.
Cửa sổ mở toang, cuồng phong dắt hạt mưa lạnh lẽo vô
tình nhảy vào phòng, làm ướt tóc đen trên trán cậu, bên trong cặp mắt
xinh đẹp mà trống rỗng từ từ trào dâng sự hung ác nham hiểm, hơi thở
lạnh như băng đặc quánh chầm chậm tỏa ra từ người cậu.
Đứng ở góc
độ của người mẹ, có lẽ làm như vậy là lựa chọn thích hợp nhất, dù sao
nếu chọn cách sau, có khả năng cả hai người không thể đào thoát, bị giam cầm tại nơi quỷ quái này đến khi chết. Nhưng đứng trên lập trường của
Nhan Bộ Thanh, sự lựa chọn của cô đại biểu cho buông tay và phản bội
hoàn toàn. Cảm giác đau đến tận tim gan khi bị mẹ ruột vứt bỏ đau đớn
hơn mọi thứ khác.
Ngữ Kỳ có chút đồng tình với cậu nhưng tất cả thuộc về quá khứ, cô không thể thay đổi chuyện gì.
Cho nên cô khẽ thở dài một hơi, im lặng quan sát diễn biến.
Sau khi người đàn ông kia trở về thì phát hiện người phụ nữ chạy trốn, gã
giận tím mặt, mà đối tượng gã trút giận biến thành Nhan Bộ Thanh.
Hình ảnh kế tiếp như thể bị ấn nút tua nhanh. Cô trông thấy cậu bị nhốt vào
phòng chứa đồ chật chội cạnh cầu thang. Không gian nhỏ hẹp đầy bụi bặm,
chóp mũi tràn ngập mùi ẩm ướt khó ngửi, mà hai tay cậu bị gã trói chặt
vào một thanh sắt sau lưng, mất hết tự do.
Một khi cánh cửa phòng đóng lại, bên trong là một khoảng tối đen, giơ tay không thấy năm ngón tay.
Kế tiếp là hắc ám và tĩnh mịch, không biết qua bao lâu, ý thức của cô rốt cục rời khỏi phòng chứa đồ bức bối, tù túng.
Ngữ Kỳ chậm rãi tỉnh lại, phát hiện mình nằm co quắp trên sô pha, mà hai người Thư Mạn và Trần Văn đã không thấy bóng dáng.
Cô ngẩn người, sau khi xem câu chuyện này, suy nghĩ đầu tiên của cô là bọn họ giống người mẹ kia, lựa chọn một mình rời đi. Tuy nhiên, khác hẳn
với Nhan Bộ Thanh, cô chưa bao giờ ký thác hy vọng gì vào họ. Người duy
nhất cô tín nhiệm là bản thân, cho nên cô không cảm thấy bị tổn thương.
Từ từ ngồi dậy, cô nghe được lầu hai đột nhiên vang lên tiếng Thư Mạn khóc gào và tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Sững sờ trong giây lát, cô không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy lên lầu, chạy vào căn phòng có cửa sổ thủy tinh vỡ một nửa thì thấy Trần Văn nửa ngồi trên mặt đất, trong lòng ôm Thư Mạn liên tục gào khóc.
Ngoài cửa
sổ bỗng dưng có một tia sét, chiếu sáng khuôn mặt Trần Văn không biểu
cảm và Thư Mạn sợ hãi tới cực điểm, Ngữ Kỳ thong thả bước lại gần, khẽ
hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Thư Mạn lại giống như không nghe thấy câu hỏi của cô, thần sắc kích động xen lẫn mờ mịt, một đôi mắt
xinh đẹp không có tiêu cự nhìn phía trước.
Trả lời cô là Trần Văn, anh ta giữ chặt lấy cánh tay Thư Mạn, nói, “Không biết, ban nãy cô ấy đột nhiên chạy lên tầng hai, thời điểm tôi đuổi kịp thì nhìn thấy cô ấy đẩy cửa sổ ra, định nhảy xuống.”
Ngữ Kỳ
trầm mặc một lát, nhìn một vòng xung quanh, nhận ra cảm giác lạnh như
băng đặc quánh giờ giờ phút phút lởn vởn quanh mình ngày càng dày đặc.
Cô quyết định rất nhanh, “Đây không phải nơi ở lâu, chúng ta ra khỏi đây trước đã.”
Một lát sau Trần Văn đồng ý, cúi người dùng một tay ôm ngang hông Thư Mạn.
Nhưng thời điểm ba người đi đến cửa, không một dấu hiệu báo trước cánh
cửa gỗ kia đóng rầm trước mặt họ.
Ngữ Kỳ ngẩn ra, tạm dừng trong
chốc lát rồi tiếp tục tiến lên, vặn tay nắm cửa. Có điều, không rõ do
tay nắm cửa đã cũ kĩ, lâu ngày không được sửa chữa hay nguyên nhân nào
khác, cánh cửa như bị cố định, dùng cách gì cũng không thể mở ra.
Cửa sổ thủy tinh vỡ một nửa, trong cơn bão táp không hề bất kì tác dụng che gió che mưa. Gió lạnh không ngừng ào tới, hạt mưa to như hạt đậu nện
xuống cửa sổ ‘tàn tật’, không có chỗ nào không có hơi thở âm u, lạnh
lẽo, như thể xâm nhập vào xương tủy.
Trần Văn bỗng nhiên mở miệng, trong giọng nói không thể che dấu sự kích động, “Em có cảm giác gì không?” Giọng anh ta là lạ, khác hẳn hình tượng trầm tĩnh, đáng tin ngày thường.
Ngữ Kỳ ngẩn người, quay đầu nhìn hắn, “Cảm giác gì cơ?”
“Như là… Có người siết cổ em.”
Thời điểm Trần Văn nói câu này, Ngữ Kỳ chứng kiến làn da ở cổ anh ta có năm
dấu tay lõm xuống rất sâu. Trong khoảng thời gian ngắn cô sững sờ, khi
tỉnh táo, đột nhiên khóe mắt liếc thấy trên cửa sổ thủy tinh không chỉ
phản chiếu bóng dáng ba người, mà còn có một người cao gầy đứng bên cạnh Trần Văn, tay phải siết cổ anh ta.
Là Nhan Bộ Thanh, dáng vẻ hắn
ta khác hẳn lúc cô gặp ở cảnh trong mơ, càng gầy hơn, hai má hõm sâu,
đôi mắt đen kịt, gương mặt tái nhợt không có chút máu, song mọi thứ
không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của hắn.
Ngữ Kỳ tự nhận không phải
một người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng trong bầu không khí âm trầm, nếu diện mạo đối phương dễ nhìn hơn một chút thì có thể làm cho người
ta thêm ít dũng khí. Cô tiến lên từng bước, một bên đối chiếu với cửa sổ thủy tinh, vươn tay về phía một khoảng không giữa ba người, ý đồ khiến
bàn tay hắn nới lỏng, nói khẽ với Trần Văn, “Đưa Thư Mạn rời khỏi nơi này, mau!”
Trong dự kiến, cô không thể chạm vào mà xuyên thẳng qua cánh tay hắn, trong
nháy mắt cô cảm thấy lạnh buốt, không tự chủ hơi run run.
Trần Văn thở khá khó khăn, “Vậy còn em?”
Ngữ Kỳ không thèm nhìn anh ta thêm một lần, sốt ruột nói, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi mau! Nếu không đá bật được cửa thì dùng ghế phang!”
Trần Văn cắn chặt răng, nhưng vẫn nghe theo lời của cô, ôm Thư Mạn cố đập cửa, đi xuống lầu.
Ngữ Kỳ bình tĩnh đứng yên tại chỗ, nhìn Nhan Bộ Thanh trong thủy tinh thấp giọng nói, “Thả bọn họ, được chứ?”
Nhan Bộ Thanh chậm rãi thu hồi tay, ánh mắt xinh đẹp mà trống rỗng nhìn chằm chằm cô. Nửa ngày sau, khóe môi hắn hơi nhếch tạo thành một nụ cười đầy ý tứ, giống hệt như nụ cười lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhạt nhẽo lại
biến hoá kỳ lạ.
Hắn hơi cúi đầu, nâng tay đặt lên thái dương của
cô, động tác ôn nhu nhưng cười lạnh như băng, đôi môi mỏng hé mở, giọng
nói trực tiếp xâm nhập vào đầu cô, “Bọn họ bỏ lại cô đi rồi.” Giọng điệu của hắn giống như đang thở dài, “Nhân tính xấu xí như vậy, không phải sao?”