Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 99: Chương 99: Nhân vật phản diện là thành chủ Quỷ thành (1)




Đó là một chiếc kiệu hoa màu đỏ son nhìn qua có vẻ khá tinh xảo và rộng rãi. Do bước chân người phu khiêng kiệu rất vững vàng nên người ngồi trong kiệu không hề cảm thấy lắc lư chút nào. Xuyên qua tấm màn kiệu khẽ phất lên mỗi khi có gió thổi qua, chỉ thấy bên ngoài là một vùng đất hoang tàn đổ nát, thưa thớt bóng người.

Thật là kì lạ, nhà ai lại gả con gái vào ban đêm thế này? Chưa kể xung quanh không hề vang lên bất kì tiếng chiêng trống nào, không gian tĩnh lặng đến mức khiến lòng người hoảng sợ.

Ngữ Kỳ khẽ cúi đầu xuống, chỉ thấy trên người mình đang mặc giá y đỏ thẫm,trang điểm như một tân nương, nhưng chiếc khăn đỏ vốn nên trùm trên đầu nguyên chủ lại bị người này siết chặt trong tay.Nàng nhíu nhíu mày, lại khẽ liếc nhìn về phía cô bé mặc đồ nha hoàn đang ngồi cạnh mình, sau khi quan sát cô nhóc đó thật kỹ từ trên xuống dưới mới nghiêm mặt nhìn về phía trước.

Một lượng lớn dữ liệu và thông tin ập đến, nàng lại bắt đầu công việc tiếp nhận nội dung kịch bản sẵn có.

Đây là một quyển tiểu thuyết nói về những chuyện yêu ma quỷ quái, đại khái là câu chuyện viết về nam chủ Lý Tiêu Dao am hiểu thuật pháp và nữ chủ Hứa Linh Linh có gương mặt thanh tú vân du tứ hải hàng phục yêu ma. Cho dù Ngữ Kỳ là một người cực kỳ chuyên nghiệp cũng không thể không bật cười trước cái tên của nam nữ chủ. Gì mà Lý Tiêu Dao, lại còn Hứa Tinh Tinh, không biết tác giả này thích Tiên Kiếm kỳ hiệp truyện đến mức nào?

Trở lại chuyện chính, mục tiêu công lược lần này của nàng chính là nhân vật phản diện được định trước là sẽ bị nam chủ tiêu diệt ngay mở đầu truyện – thành chủ Quỷ thành Phó Khinh Hàn. Người này trăm năm trước vốn là quốc vương trẻ tuổi của một tiểu quốc, sau khi bị nguyền rủa biến thành không ra người không ra quỷ, không già không chết, quốc gia dưới sự thống trị của hắn cũng biến thành Quỷ thành âm u.

Cứ mười năm một lần, Phó Khinh Hàn sẽ vì lời nguyền mà mất đi ý thức, biến thành yêu ma giết người điên loạn, chỉ khi nào ăn được trái tim của người con gái yêu hắn say đắm mới có thể tỉnh táo trở lại

Để tránh việc Phó Khinh Hàn hóa thành yêu ma, cách mười năm Quỷ thành sẽ mở cửa một lần, dân chúng xung quanh khi Quỷ thành mở cửa phải đưa một tân nương vào thành để hiến tế

Câu chuyện bắt đầu từ lúc này. Tân nương bị chọn lần này chính là Lâm Ngữ Kỳ. Lâm gia dĩ nhiên không đành lòng để nữ nhi đi chịu chết nên đã dùng trăm lượng bạc mua một nha đầu thanh tú từ thôn trang nhỏ cách đây mười dặm, cũng chính là nguyên nữ chủ Hứa Linh Linh làm nha hoàn gả theo. Người Lâm gia nhét nàng ta vào trong kiệu cùng với Lâm Ngữ Kỳ để hai người trên đường đi đổi y phục cho nhau, cũng có thể nói là để Hứa Linh Linh thay thế Lâm Ngữ Kỳ trở thành tân nương chắc chắn phải chết của chủ nhân Quỷ thành. Còn Lâm Ngữ Kỳ chờ đến mười năm sau lúc cửa thành mở ra sẽ lặng lẽ trốn ra ngoài, mặc dù mất mười năm thanh xuân nhưng vẫn giữ được tính mạng.

Lâm gia làm như vậy tất nhiên cũng không phúc hậu gì, cũng may Phó Khinh Hàn không hiểu sao lại yêu Hứa Linh Linh, cho dù bị nỗi thống khổ biến thành yêu ma dày vò chín ngày chín đêm cũng không muốn giết nàng ta, lại sợ khi mất lí trí sẽ làm tổn thương nàng ta, không thể làm gì khác hơn là tự tổn thương bản thân để giữ vững tỉnh táo. Cứ như vậy, khi sức mạnh bị suy yếu, hắn bất hạnh bị Lý Tiêu Dao trùng hợp đi ngang qua tiêu diệt, còn Hứa Linh Linh chỉ buồn bực mấy ngày đã cầm vũ khí đi theo Lý Tiêu Dao ngao du bốn bể rồi..

Tiếp nhận kịch bản xong, Ngữ Kỳ đã thấy Hứa Linh Linh bên cạnh đang rưng rưng bắt đầu cởi quần áo ra —— trong cốt truyện có nhắc tới, ngoài việc cho 100 lượng ra, Lâm gia còn dùng tính mạng người nhà để uy hiếp Hứa Linh Linh, lúc này mới khiến cô nhóc không thể không chấp nhận an bài tàn nhẫn này.

Ngữ Kỳ đè tay nàng lại, “Đừng cởi.”

Hứa Linh Linh run rẩy, không dám cử động, nghi ngờ ngước mặt lên.

Ngữ Kỳ không có tâm tư dây dưa cùng nàng ta, chỉ sầm mặt lại nói rất nhanh “Ta không có thói quen để cho một cô nương vô tội thay ta đi chết, cho dù dùng thủ đoạn này để sống sót thì hàng đêm ta cũng sẽ gặp ác mộng không thể ngủ yên...Ngươi cũng không cần phải lo lắng, mười năm sau ngươi mang theo bức thư chính tay ta viết đi ra ngoài, cha mẹ ta nhìn thấy tất nhiên sẽ không tiếp tục làm khó một nhà các ngươi.”

Cô nhóc vốn còn đang cố nén hai hàng nước mắt nghe nói như thế nhất thời ngẩn ra, Ánh mắt bỗng dưng bừng sáng rực rỡ, hai tay siết chặt ống tay áo nàng, vẻ mặt giống như bé gái mồ côi gặp lại cha mẹ ruột.

Hứa cô nương này dễ lừa như vậy, Ngữ Kỳ cũng không có bao nhiêu cảm giác thành tựu. Thu lại ống tay áo, yên lặng nhìn qua màn kiệu quan sát tình huống bên ngoài.

Đội đưa hôn tĩnh mịch cách Quỷ thành càng lúc càng gần, sắc trời càng lúc càng tối, trong không khí mùi tanh phát ra càng nồng nặc, theo bản năng bước chân của đám kiệu phu cũng dần chậm lại và thật khẽ khàng, trên từng gương mặt không cảm xúc đều có vẻ thận trọng, sợ hãi.

Ngữ Kỳ thấy cỏ khô bên đường cũng dần dần biến mất, ruộng đất không hiểu sao cũng từ màu vàng đất chuyển thành màu đỏ nhạt, tựa như thấm đẫm vô số máu tươi con người.

Bùn đất dưới chân cũng biến thành màu rỉ sét, đội đưa dâu lặng lẽ dừng lại, khẽ khàng đặt cổ kiệu xuống. Ngữ Kỳ biết có lẽ cửa Quỷ thành cách đó không xa, mà ý của kiệu phu chính là nàng nên xuống kiệu tự mình vào thành —– ngoại trừ tân nương và nha hoàn hồi môn ra, những người sống khác đều không được phép vào thành.

Ngữ Kỳ liếc nhìn Hứa Linh Linh, tiểu cô nương cũng coi như nhanh trí, vội vã nhảy xuống, một tay vén màn kiệu lên, tay còn lại đưa đến trước mặt nàng. Nàng nhếch khóe môi, đưa tay cho tiểu cô nương đỡ xuống kiệu, chậm rãi nâng mi mắt nhìn phía trước.

Sắc trời mờ tối khác thường, Quỷ thành tựa như một con mãnh thú đang nằm rạp xuống đất, im lặng mở to miệng máu dữ tợn về phía mọi người —- cửa thành mở ra.

Âm thanh vang dội khiến cho hắc khí xung quanh gào thét cuộn lại, trong lúc nhất trời trời đất u ám, cát bay đá chạy, làm cho đội đưa hôn phía sau bị bao phủ trong bão cát, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.

Kì lạ nhất là cho dù gió cát cuốn cao bao nhiêu cũng không có một chút cát bụi nào rơi xuống người Ngữ Kỳ và Hứa Linh Linh, phảng phất như có một lá chắn vô hình đang che chở các nàng. Cho dù là như vậy, tiểu cô nương kia cũng đã sợ đến mức trốn phía sau nàng, không dám ngẩng đầu nhìn phía trước.

Ngữ Kỳ không để ý đến nàng ta, nàng thẳng lưng lẳng lặng nhìn sương mù dày đặc đen như mực quanh quẩn bên trong Quỷ thành. Đợi đám sương mù từ từ tản đi, cảnh tượng bên trong dần dần trở nên rõ ràng ——–

Bên trong Quỷ thành âm u cổ quái trải đầy tơ lụa đỏ thẫm, hai hàng người hầu áo đỏ trùng trùng điệp điệp yên lặng cúi đầu, cung kính đứng hai bên đường, ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ những chiếc đèn lông đỏ thẫm trong tay họ. Khắp nơi đều mang một màu đỏ rực nhưng không hề mang đến cảm giác vui mừng háo hức, ngược lại còn khiến người ta nhớ đến cảnh tượng đầu rơi máu chảy.

Ngay trong bầu không khí trầm lặng đè ép đến ngạt thở này, bỗng có tiếng vó ngựa vang lên từ phía sâu trong thành.

“Cộp cộp cộp...” Tiếng vó ngựa không nhanh không chậm, trầm ổn và mang theo quy luật từ từ lại gần bên này. Một con tuấn mã màu đen xuất hiện phía cuối hai hàng người mặc áo đỏ, nam nhân phía trên tuấn mã tóc đen áo đỏ, dáng người cao lớn, sắc đỏ rực lửa như vậy khi mặc lên người hắn lại có vẻ lạnh lẽo và tiêu điều.

Bộ giá y trên người hắn có kiểu dáng phức tạp nhưng lại đẹp đẽ quý giá. Viền cổ áo là một lớp lông màu trắng bạc mang lại cảm giác nhàn nhã, tay áo và vạt áo rủ xuống từng lớp từng lớp, ngay cả con ngựa cao lớn cũng bị che mất một nửa..

Đây là người từng làm quốc vương của một nước, hiện tại lại là chủ nhân của Quỷ thành, là phu quân tương lai của nàng — Phó Khinh Hàn.

Ngữ Kỳ cho rằng cũng giống như mô-típ trong các cuốn tiểu thuyết khác, sự xuất hiện đầy vẻ phách lối này của Phó Khinh Hàn nên kết hợp với một màn kết thúc tương tự như thế. Đại loại như nhi ngựa như bay tới nhác bổng nàng lên, sau đó vô cùng phóng khoáng kéo căng dây cương quay đầu rời đi.

Ai ngờ hắn lại không hành xử theo lẽ thường, chỉ một mực chậm rãi thúc ngựa đi về phía nàng. cũng không biết hắn siết dây cương thế nào, con hắc mã kia rất biết điều dừng lại, sau đó Phó thành chủ lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tư thế phóng khoáng, im lặng đứng trước mặt nàng. Tóc đen như mực, giá y đỏ rực, hắn giống như loài yêu ma quỷ quái vừa xông ra khỏi cõi U Minh, cho dù chưa nói lời nào, nhưng khí thế áp bức xung quanh đã khiến hắn đáng sợ như Diêm Vương.

Hắn từ từ cúi đầu lộ ra nốt chu sa âm u giữa hai đầu chân mày, đôi mắt sáng như nước và trong veo đến không ngờ ấy liếc khẽ về phía này, chỉ là chếch dưới khóe mắt có hằn một vệt đỏ nhạt, yêu khí trùng trùng. Nhưng quả thật, hắn rất tuấn tú, giống hệt như trong nguyên tác đã miêu tả, từ đuôi mày tới khuôn cằm không có chỗ nào là không đẹp, tất cả đều có thể vẽ thành một bức tranh. Cho dù có khiến người ta cảm thấy sợ hãi đến tột cùng, nhưng cũng không có một nữ nhân nào có thể chống lại nổi sự mê hoặc đến từ gương mặt này khi phải sớm chiều ở chung.

Ngữ Kỳ nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc, nàng cũng không lấy gì là ngạc nhiên, chỉ luôn duy trì một sự yên lặng đúng mực.

Thấy nàng không sợ hãi không trốn tránh, còn vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, Phó Khinh Hàn vô thức nhìn lại nàng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi vươn tay với nàng.

Hứa Linh Linh bị dọa sợ phát khiếp, níu tay nàng rất chặt đến mức phát đau, Ngữ Kỳ chỉ âm thầm siết lấy tay nàng ta an ủi một chút rồi nhẹ nhàng tách ra dưới lớp tay áo rộng thùng thình, sau đó giơ tay lên chậm rãi đặt vào lòng bàn tay hắn.

Bàn tay hai người đặt chung với nhau đều trắng muốt tựa như bạch ngọc, xương ngón tay thon dài, nhưng móng tay nàng đầy đặn mượt mà lại hơi hồng hồng, còn móng tay Phó Khinh Hàn lại như người trúng độc vậy, một màu đen đậm, cô cùng kì lạ, khiến người khác sợ hãi..

Ngữ Kỳ vờ như không nhìn thấy, Phó Khinh Hàn cũng không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng cầm tay nàng kéo tới trước hắc mã, dùng đuôi mắt đỏ nhạt yêu dị khẽ liếc nàng, dường như có ý muốn nói nàng hãy lên ngựa.

Cũng may hiện tại chủ nhân thân thể này là nàng, nếu đổi lại là những tiểu thư khuê các ngay cả cửa nhà cũng không ra trước kia, sợ là thấy tuấn mã cao lớn như vậy tránh cũng không kịp, sao có thể biết phải lên ngựa thế nào?

Có điều cho dù những tân nương trước muốn trốn cũng không còn kịp rồi, không thể lên ngựa cũng sẽ bị bắt ép đi lên, sợ rằng không có ai sẽ phối hợp giống nàng. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy một tân nương như vậy, mới có thể nảy ra ý nghĩ để nàng tự mình leo.

Nhưng hiện tại nàng đang mặc giá y đỏ thẫm vừa có thắt eo lại có đuôi dài, chỉ thích hợp để chậm rãi nhàn nhã đi bộ, còn nếu muốn xoay người lên ngựa...thực sự có chút khó khăn.

Quên đi, dù sao cũng không phải không được, nàng cũng không muốn giả vờ ngại ngùng để chiếm lấy chút thương hại bằng những việc thế này.

Ngữ Kỳ hít sâu một hơi, cũng không quan tâm gì đến phong thái của một tiểu thư khuê các nữa, vén vạt váy lên, ngay khi giày thêu giẫm lên bàn đạp bèn vịn lấy tay hắn đẩy cả người lên, chỉ giây lát sau nàng đã yên vị trên lưng ngựa. Mặc dù động tác có hơi ngập ngừng do y phục không được phù hợp cho lắm, nhưng may là nền tảng trước đó vẫn còn, không làm ảnh hưởng quá nhiều đến sự phóng khoáng của từng động tác.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, nàng chậm rãi chỉnh trang lại y phục, lúc này mới cúi đầu nhìn hắn. Trùng hợp Phó Khinh Hàn cũng đang nhìn nàng, hai ánh mắt khẽ bắt gặp nhau. Ngữ Kỳ mỉm cười một cách vô thức, hoàn toàn là do thói quen nghề nghiệp.

Phó Khinh Hàn ngẩn ra, trong đôi mắt phượng trong trẻo như nước xuất hiện một chút ý cười rất khó nhận thấy, chẳng qua ý cười kia chỉ thoáng qua, tựa như chưa từng xuất hiện. Hắn cúi đầu che giấu tất cả thần sắc, từ trong tay nàng nhẹ nhàng nhận lấy dây cương, quay người lên ngựa một cách phóng khoáng, im lặng ngồi sau lưng nàng.

Vào giờ phút này hai người tiếp xúc quá gần, Ngữ Kỳ có thể cảm giác được vòng tay của hắn chỉ cách hông mình một chút, nhưng không có cái gì mà khí tức phái nam nóng bỏng từ ngực phát ra, chỉ có lãnh ý âm tà xuyên qua những lớp y phục truyền tới, tựa như đem nàng nhét vào cái hầm băng.

Cho dù là ý chí nàng kiên định cũng không nhịn được rùng mình một cái. Cánh tay bên hông nàng hơi cứng lại, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng, tuy rằng trong giọng nói ấy vẫn mang theo chút lạnh lẽo trống rỗng, nhưng cũng không thể che lấp được chất giọng dễ nghe và ngữ khí dịu dàng kia, “Ta xin lỗi, nàng rất lạnh sao?”

Ngữ Kỳ hơi sững sốt, nàng khẽ cười, chẳng trách những nữ nhân kia biết rõ phía trước là vực sâu tử vong vậy mà cứ hết người này đến người khác lao đầu nhảy xuống. Không phải các nàng quá ngu xuẩn, mà là cạm bẫy này quá mê người.

Một con người được bao bọc bởi khí chất âm trầm u ám như hắn, lại thêm vào lớp vỏ bọc đẹp đẽ khiến người ta không cách từ chối nổi, chỉ cần hắn thì thầm với ngươi những lời dịu dàng ân cần như vậy, ngươi đã cảm thấy sự che chở bao bọc ấy như là chỉ dành cho một mình ngươi trên thế giới này. Nếu vậy thì, những tiểu cô nương ngây thơ không hiểu sự đời kia làm thế nào có thể cự tuyệt đây.

Ngữ Kỳ cũng không lên tiếng, chỉ khẽ lắc đầu một cái tỏ ý không sao, sau đó lại khẽ nheo hai mắt lại... Nếu hắn tỏ ra thâm tình như vậy, nàng cũng không có gì phải che giấu.

Nàng yên lặng chốc lát, khẽ nghiêng đầu, hơi nâng cằm tạo thành một độ cong duyên dáng, nhìn về phía hắn khẽ gọi, “Phu quân.” Nàng gọi vô cùng tự nhiên, giọng nói êm dịu và không hàm chứa bất kì cảm giác ngả ngớn nào.

Mặc dù nội dung lời nói có vẻ tàn nhẫn và gay gắt, nhưng giọng nàng vẫn êm dịu đến mức làm tim người ta mềm đi như vậy.

“ Chờ ta thích chàng rồi, chàng sẽ ăn tim ta... đúng không?”

Hai tay Phó Khinh Hàn cứng đờ, nhưng rất nhanh đã thả lỏng trở lại, những tân nương trước kia có người nào không rõ chuyện này đâu? Chỉ là cho tới bây giờ cũng không có ai trực tiếp vạch trần giống nàng mà thôi.

Hắn vẫn nhìn về phía con đường còn chìm trong sương đen phía trước, phi ngựa rời đi trong cái nhìn chăm chủ của hai hàng người hậu mặc áo đỏ. Đôi mắt hắn phẳng lặng như mặt nước, giọng nói vô cảm nhưng lại dễ nghe đến kì lạ vang lên, “Đo là chuyện của sau này, giờ nàng là thành chủ phu nhân, là chủ nhân thứ hai của tòa thành. Nàng muốn thứ gì sẽ có thứ đó, chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có.”

Ngữ Kỳ cho là hắn sẽ không trả lời, hoặc cho dù trả lời cũng là phủ nhận, nhưng không ngờ rằng hắn lại thừa nhận thoải mái như vậy, còn kèm thêm chút cưng chiều, không thể không thầm khen một tiếng trong lòng—— chấp hành nhiệm vụ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nàng thấy có người thể hiện “sự dịu dàng tàn nhẫn” này đến mức nhuần nhuyễn như thế.

Nàng cũng không xiêu lòng vì những lời ấy, chỉ khẽ cười, “Vậy nếu như cái ta mong muốn cũng chính là tim của chàng thì sao?” Nàng quay đầu lại nhìn hắn, nở một nụ cười thản nhiên, “Lấy tim đổi tim, rất công bằng đúng không?”

Hành động này của nàng nhìn như đang chọc giận hắn, nhưng chẳng qua chỉ là chôn một tiềm thức trong lòng hắn: không giống những tân nương lúc trước, muốn nàng thích hắn cần phải phí một phen tâm tư. Mà khi hắn chân chính bắt đầu nghiêm túc, tâm tư của hắn cũng đã thoát khỏi kiềm chế... Cuối cùng là ai đánh mất tim trước cũng không nói trước được.

Phó Khinh Hàn kiềm chế rất tốt, cũng không tức giận, chỉ coi như đây là lời của một đứa trẻ, khóe môi hàm chứa ý cười, cũng không lên tiếng, tựa như đang dung túng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.