Bàn đạp bị Phó Khinh Hàn sau lưng chiếm mất, Ngữ Kỳ không có chỗ để chống, chỉ có thể mượn lực thắt lưng duy trì tư thế ngồi. Nếu là thân thể khác thì không nói, đằng này lại là một tiểu thư khuê các một bước cũng không ra khỏi cửa, yếu ớt đến mức không tưởng, chỉ ngồi một lát trên lưng ngựa thôi mà lưng mỏi eo đau. Mặc dù vẻ mặt nàng vẫn không thay đổi nhưng cả người lại không nhịn được giật giật, tìm một tư thế thoải mái.
Phó Khinh Hàn vẫn nhìn phía trước, ngay cả ánh mắt cũng không di chuyển, nhưng lại nắm rõ toàn bộ động tác của nàng, “Nếu nàng mệt mỏi, có thể dựa vào ta.” Giọng nói trầm thấp và dịu dàng, lại ẩn chứa chút lạnh lẽo trống rỗng, trong trẻo mà lạnh lùng, có phần phù hợp với khung cảnh hoang vắng của nơi này.
Ngữ Kỳ nghe vậy không khỏi quay đầu lại nhìn hắn, tóc mai cũng lướt nhẹ qua cằm Phó Khinh Hàn, hắn cũng không để ý, chỉ hơi nhích cằm, cũng không có phản ứng khác. Có lẽ là đợi một hồi vẫn không thấy nàng mở miệng, mi mắt Phó Khinh Hàn hơi buông xuống, con ngươi tĩnh lặng như mặt nước phẳng lặng nhìn nàng.
Ngữ Kỳ xuyên qua bờ vai của hắn nhìn phía sau, có chút thất thần——-
Nơi này cách cổng thành khá xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện những đám sương dày đặc bao phủ hai hàng người hầu mặc hồng y, chỉ còn lại hình dáng mờ mờ, ngược lại càng làm nổi bật đèn lồng hồng sa trong tay bọn họ, nhìn giống như vô số đèn lồng màu đỏ giữa trời chiều mờ tối tự do đi chậm rãi về phía trước, khiến bầu không khí xung quanh thêm một tầng quỷ dị khó tả.
Nàng chợt nhớ tới Hứa Linh Linh, nếu cô bé kia nhanh trí đi phía sau, hiện tại có lẽ là đang ở trong đội ngũ hồng y.
Phó Khinh Hàn thấy nàng hơi thất thần liền cho rằng nàng đang sợ hãi khung cảnh vắng vẻ trước mặt và dàn người yên lặng đi phía sau. Cho dù có là vậy, đối với vị thành chủ Quỷ thành này mà nói, nàng đã được xem là một người rất gan dạ. Những tân nương trước đây đều sợ đến mức phát khiếp, cho dù hắn có kiên nhẫn an ủi thì những người đó vẫn khiến hắn cảm thấy phiền chán.
Nhớ tới dáng vẻ đám tân nương khóc nháo tóc tai bù xù, Phó Khinh Hàng khẽ nhíu mày, hai hàng lông mi đen dày như cánh bướm thoáng rũ xuống, che giấu vẻ tàn nhẫn chán ghét xẹt qua đáy mắt. Nhưng rất nhanh ánh mắt liền tĩnh lặng như nước, nhấc lên mi mắt nhìn về phía nàng —– mọi việc có so sánh thì sẽ có phân chia cao thấp, giờ phút này, gương mặc an tĩnh của nữ nhân mặc giá y trước mắt hiển nhiên so với đám tân nương kia thì tăng thêm vẻ thanh tao lịch sự, dịu dàng khéo léo hơn, đương nhiên cũng khiến người khác phải liếc mắt nhiều hơn.
Chỉ từ điểm này, ánh mắt bình tĩnh của hắn không khỏi lộ ra chút nhu hòa, “Nếu sợ thì đừng nhìn nữa.” Lời vừa dứt liền đưa năm ngón tay thon dài lên nhẹ nhàng che mắt nàng lại, che đi vạn vật trời đất trong mắt nàng, chỉ để lại một mãnh bõng tối tĩnh lặng.
Trong nháy mắt khi ngón tay của hắn đặt lên mắt nàng một cảm giác lạnh lẽo như ngọc thạch vừa lấy ra từ trong hầm băng ập tới, khiến nàng theo bản năng hơi rụt người lại. Sau khi phản ứng lại, nàng mới nhận ra hắn đang hiểu lầm, nhưng nàng cũng không giải thích, giữ im tư thế này một lúc sau đó mới quay đầu đi.
Phó Khinh Hàn nhẹ thả tay xuống, cho là nàng bài xích tiếp xúc với hắn, nhưng cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì nữ nhân này lại làm theo đề nghị lúc trước của hắn, hai trong mắt khép lại nhích vào lồng ngực hắn, còn nhân tiện xê dịch cả người luôn, không hề khách khí tìm một vị trí thoải mái nhất trong ngực hắn. Từ trọng lực kia xem ra hoàn toàn không giống mấy loại tiểu thư khuê các luôn giữ lễ, rụt rè yêu kiều dựa vào, mà thực sự như người không còn sức lực tựa vào ngực hắn nghỉ ngơi.
Thành chủ Quỷ thành ngẩn người, ánh mắt rơi xuống mái tóc trên đầu nàng, mang theo vài phần suy nghĩ đen tối phức tạp. Lúc trước nàng cả gan hỏi thẳng khiến hắn cho rằng nàng sẽ cự tuyệt sự tiếp cận của hắn để bảo vệ tính mạng mình, nhưng nhìn dáng vẻ không coi hắn là người ngoài của nàng, tựa như không có chút mâu thuẫn hay đề phòng gì...thật khiến người ta khó hiểu.
Hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng suy nghĩ trong giây lát, sau đó mới dời ánh mắt, nhìn về phía cung điện ẩn trong lớp sương mù dày đặc phía trước, cách nơi này mấy trượng.
Cung điện nguy nga lộng lẫy, ngói xanh tường đỏ đã được xây dựng từ trăm năm trước, ngày nay tuy rằng phần lớn các kiến trúc được bảo tồn nguyên trạng, nhưng vẫn thấp thoáng đâu đây dấu hiệu của sự mục nát, có điều so với dự đoán của Ngữ Kỳ thì tốt hơn nhiều. Một đường đi vào đều là đình đài lầu các, núi giả ao trì, cảnh vật tuy sắp xếp lộn xộn nhưng cũng thỏa đáng.
Thế nhưng màn hôn lễ này thật sự không nghiêm cẩn chút nào, ý nghĩa của nó dường như chỉ được thể hiện trên hỉ phục của hai người. Trẩn hay những nghi thức khác hoàn toàn bị bỏ qua. Mặc dù biết đây có lẽ là do lo lắng tân nương mới tới sẽ không phối hợp nên mới an bài như vậy, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy làm vậy là qua loa quá mức.
Loại thái độ này về sâu càng thể hiện rõ ràng hơn —— Phó Khinh Hàn chỉ nhìn sắc trời ngoài phòng, sau đó sắc mặt nghiêm túc kêu nàng nhanh đi ngủ, không hề có nửa điểm muốn động phòng hoa chúc với nàng, chỉ xoay người vung ống tay áo lên, liền dập tắt cặp nến đỏ đang cháy
Hành động khác thường này của hắn cho thấy hình như sẽ có chuyện không bình thường xảy ra. Ngữ Kỳ thoáng suy tư, nàng vẫn để nguyên y phục nằm lên giường, nếu ban đêm xảy ra chuyện gì cũng không cần phải luống cuống tay chân thay quần áo.
Một ngày lăn qua lăn lại như vậy đúng là có chút mệt mỏi, mặc dù trong lòng nàng vẫn âm thầm cảnh giác nhưng chỉ nửa canh gờ sau đã không thể kiên trì nỗi mà lăn ra ngủ.
Chỉ là một đêm này có lẽ đã được định sẵn là không thể trôi qua yên bình. Chẳng biết khi nào thì bắt đầu, toàn bộ mảnh đất yên ắng bên trong Quỷ thành nổi lên một trận nổi lên một cổ âm phong, tuyết trăng như lông ngỗng nhiều như tro bụi từ không trung rơi ào ào xuống. Chỉ một lát sau, trên từng con phố ngõ hẻm không người đã bị phủ lên một tầng tuyết thật dày. Mà gió lạnh gào thét, tro bụi bay đầy trời, sương mù dày đặc vốn là ở khắp các ngõ ngách trong thành tựa như cũng có sinh mạng vậy bắt đầu chậm rãi di chuyển, bay về phía giữa thành hội tụ lại, trên vách tường cung điện đều là một mảnh sương mù đen ngòm.
Mà ở bên trong cung điện, Phó Khinh Hàn mở ra hai mắt, năm ngón tay thon dài thống khổ nắm chặt đệm giường.