Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 103: Chương 103: Nhân vật phản diện là thành chủ Quỷ thành (5)




Vì suốt đêm phải để tâm đến Phó Khinh Hàn, không thể ngủ ngon được, bởi vậy chờ sau khi tiếng bước chân của hắn vừa đi xa, Ngữ Kỳ liền rơi vào trạng thái mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ mất.

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng có một bóng dáng nhỏ gầy rón ra rón rén men theo vách tường đi vào bên trong, nha hoàn và thị vệ canh gác bên ngoài đều cúi gằm đầu xuống, giả bộ như không nhìn thấy gì.Chỉ cần người nào đó không chạy ra ngoài thì.. cho dù có nhìn thấy Ngữ Kỳ và Hứa Linh Linh ôm nhau nhảy múa, họ cũng sẽ không nói nhiều thêm một câu.

“Lâm tiểu thư” Hứa Linh Linh gần như ghé sát vào chăn nói chuyện với nàng, giọng nói bị đè xuống cực thấp, có vẻ vô cùng thần bí, “Thành chủ đi rồi.”

Ngữ Kỳ còn tưởng nàng ta định nói gì, nghe vậy cũng không quay đầu lại, chỉ lười biếng ừ một tiếng.

Thấy nàng chẳng chút để tâm, tiểu cô nương nhất thời tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến nỗi đỏ bừng lên, “Nếu còn không chạy đi, người sẽ bị hắn ăn mất tim đấy.”

Ngữ Kỳ là ai cơ chứ? Nàng là loại người chỉ cần nhìn người khác nhướng mày một cái là có thể biết được người đó đang vui hay giận, buồn thương hay bi ai, vì thế tiểu cô nương kia vừa nói ra những lời này, nàng đã biết nàng ta thật sự lo lắng cho mình, không có nửa phần dối trá.

Không hổ là nguyên nữ chủ, tính cách thật trong sáng...Lúc đối mặt với mấy nhân vật phản diện vốn cũng không phải hạng người tốt đẹp gì kia, nàng có thể thoải mái ra tay một cách độc ác, nhưng một khi gặp phải cô nương vừa thẳng tính lại ngốc nghếch như Hứa Linh Linh thì...thì nàng quả thật không có cách nào để đối phó.

*Tâm vô trần cấu: trong lòng không có những tham vọng, dục vọng trần gian.

Thầm thở dài một hơi trong lòng,nàng chậm rãi xoay người về phía Hứa Linh Linh, phân tích một cách đơn giản cho tiểu cô nương hiểu một chút về tình hình hiện tại. Thành chủ kia đã sai người vây quanh nơi này chật như nêm cối, hai người họ tay không tấc sắt muốn ra ngoài một bước cũng khó khăn, muốn chạy trốn thì đúng là chỉ làm trò cười cho người khác.

Đây chỉ là cái cớ để nàng đuổi Hứa Linh Linh đi, nhưng ai ngờ tiểu cô nương bướng bỉnh này lại không biết thấy khó mà lui, đôi mắt đen to tròn như hòn bi ve, nói rất quyết đoán: “Ta có cách rồi”

Ngữ Kỳ giương mắt nhìn nàng ta theo bản năng, “Cách gì?”

Tiểu cô nương cúi đầu tìm kiếm gì đó trong ngực mình, cuối cùng cẩn thận lấy ra ba bọc giấy màu vàng được buộc lại bằng một sợi tơ hồng, “Có một người rất lợi hại cho ta, hắn nói nếu ta gặp nguy hiểm, thì hãy mở bọc giấy thứ nhất, cho dù hắn ở xa ngàn dậm cũng có thể tới cứu ta; hai bọc giấy còn lại kia lúc nào nguy cấp mới được lấy ra dùng.”

Dù sao nàng ta vẫn là tiểu cô nương không chút tâm cơ, không biết thế nào là giữ bí mật cho mình,cứ vô tư nói cho người ta biết như vậy.

Ngữ Kỳ còn đang cảm thán thì tiểu cô nương ngây thơ kia đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt sáng trưng nhìn nàng, “Cho nên chúng ta hãy chạy đi! Có thể dùng một bọc giấy đánh ngã người đứng gác bên ngoài, và một bọc khác để phá vỡ cửa thành, sau đó chúng ta có thể chạy đi.” Dáng vẻ đầy tự tin.

.. Không rõ lòng tin của nàng ta ở đâu ra, quả thực ngu xuẩn đến nỗi khiến người khác đau lòng.

Ngữ Kỳ lười nói thêm nữa, ngửa đầu nằm về giường, tùy ý phất phất tay, “Không thể chạy thoát được đâu... Hãy bảo hắn tới cứu ngươi ra.”

Căn cứ vào nguyên tác, người cho nữ chính gói giấy vàng chính là sư phụ của nam chính, ông ta đã sớm đoán được vận mệnh của Hứa Linh Linh sẽ không tránh khỏi một kiếp nạn, lại thấy tiểu cô nương này tâm địa lương thiện nên mới ra tay cứu giúp một lần, ai ngờ không những cứu được người, mà còn góp phần thúc đẩy khiến nam nữ chính trở thành một đôi kim ngọc lương duyên*.

*Mối nhân duyên tốt đẹp, hòa hợp.

Thực ra nếu bây giờ gọi sư phụ của nam chính đến cũng không tồi, ít nhất có thể thúc đẩy nam nữ chính cũng coi như là hoàn thành được một phần nhiệm vụ, nhưng quan trọng hơn cả là, lúc này thực lực của Phó Khinh Hàn chưa bị suy yếu, nam chính muốn cứu Hứa Linh Linh ra cũng được, nhưng nếu định tiêu diệt tận gốc Phó Khinh Hàn, thì tuyệt đối không thể.

Chỉ là Ngữ Kỳ đã tính toán tốt mọi thứ, nhưng lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng...đó là đánh giá thấp năng lực gây họa của Hứa Linh Linh.

Tiểu cô nương này tuy rằng có chút ngu xuẩn nhưng quả thực rất nghe lời, cũng chính vì điểm này mà nam chính mới thích nàng, cho nên tuy rằng có chút uể oải, nhưng nàng vẫn chuẩn bị làm theo lời Ngữ Kỳ. Chỉ là chẳng biết tại sao, nàng lại mở bọc giấy thứ ba ra thay vì bọc giấy thứ nhất. Vì vậy...

“... ầm “

Bọc giấy tuy nhỏ, nhưng uy lực lại lớn kinh người, tiếng động đinh tai nhức óc xuất hiện, dường như cả đại điện đều rung chuyển, lấy Hứa Linh Linh làm trung tâm vô số vết nứt đáng sợ xuất hiện trên nền đá cẩm thạch, sóng nhiệt mạnh mẽ đánh bay đám người đang canh giữ ngoài điện, trong khoảng thời gian ngắn, nội điện, ngoại điện chỉ còn Hứa Linh Linh đứng vững với vẻ mặt ngơ ngác.

Ngay từ đầu Ngữ Kỳ đã cảm thấy không đúng, nàng lấy chăn gấm bọc mình lại dính sát vào góc giường, cũng may không bị thương. Đợi sau khi tất cả yên tĩnh lại, nàng mới xốc chiếc chăn dính đầy tro bụi lên ngồi dậy, nhìn đại điện vô cùng lộn xộn, im lặng trong chốc lát, trong đầu chỉ còn ba chữ...

Xong đời rồi.

Phó Khinh Hàn tuyệt đối không phải loại người hiền lành dễ ở chung như lúc bình thường thể hiện ra ngoài, nên nếu hắn thực sự tức giận, thì hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.

Nàng còn chưa kịp giơ tay lên che trán, đã cảm nhận được luồng âm khí quen thuộc đêm qua xuất hiện...

Ngữ Kỳ thoáng rùng mình, quyết định xuống giường thật nhanh, kéo theo Hứa Linh Linh chạy ra ngoài điện, trực giác nói cho nàng biết, nếu ở lại sẽ gặp rắc rối lớn.

Lúc này bầu trời bên ngoài đã âm u hơn nhiều so với hồi nãy, âm khí cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng cấp tốc vọt tới, nhiệt độ xung quanh giảm xuống với tốc độ nhanh nhất, chỉ chốc lát sau trên bậc thang trống rỗng đã xuất hiện một luồng gió lốc lạnh lẽo, thổi đống tro tàn đêm qua rơi xuống bay tán loạn khắp bầu trời.

Càng quỷ dị hơn nữa là, cái khe trên mặt đất vẫn đang chậm rãi nứt ra, âm thanh “Lách cách” vụn vặt cứ vang lên liên tiếp, Ngữ Kỳ tất nhiên đã chú ý tới việc này, lúc đầu nàng cũng không hiểu vậy là sao, nhưng đợi đến lúc ý thức được có gì đó không đúng, thì mắt cá chân của Hứa Linh Linh đã bị một bàn tay xương khô từ trong khe vươn ra nắm chặt lấy.

Tiểu cô nương hoảng sợ “ầm” một tiếng ngã sấp xuống, quay đầu nhìn lại sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, còn chưa chờ nàng thoát ra, đã có vô số bàn tay trắng bệch, cứng đờ vươn ra từ trong khe, chậm rãi duỗi về phía nàng.

Ngữ Kỳ vốn định cứu nàng ra, nhưng chính nàng cũng đang gặp phải phiền toái, cũng may nàng hành sự dứt khoát, nhấc chân đạp mạnh vào cánh tay kia, cánh tay bằng xương trắng đang giữ chặt chân nàng lập tức “Rắc” một tiếng bị cắt thành hai đoạn.

Nhưng đây hiển nhiên cũng không phải kế lâu dài, theo thời gian càng ngày càng có nhiều bộ xương vươn lên từ dưới đất, chính nàng cũng sắp không chống đỡ được nữa, chứ đừng nói gì đến việc mang theo một cô nương ngốc rời khỏi đây.

...

Thế nhưng chỉ sau một lát, những bộ xương kia đã sinh sôi nhanh như cỏ dại nắm lấy mắt cá chân hai người, cẳng chân, vạt áo, tóc... Những tảng đá trắng bệch lởm chởm như mê cung gắt gao khóa chặt họ lại, ngay cả nhúc nhích một chút cũng khó khăn.

Khớp xương trắng bệch nắm lấy chân hai người như muốn kéo luôn họ vào trong khe nứt, theo tốc độ mở rộng không ngừng của cái khe, tiếng khóc của Hứa Linh Linh cũng càng lúc càng tuyệt vọng hơn.

Ngữ Kỳ bỗng nhiên nhìn thấy hai gói giấy vàng bị đánh rơi xuống đất kia, ánh mắt vốn đã ảm đạm của nàng đột nhiên sáng ngời lên, nàng cố gắng vươn tay, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào, thì hai gói giấy đó đã lọt xuống một cái khe đang từ từ mở rộng ra.

Nàng trơ mắt nhìn vật cứu mạng biến mất ngay trước mặt mình, nhưng còn chưa kịp uể oải tuyệt vọng, thì đã thấy một loại cảm giác quen thuộc ập vào lòng, theo bản năng nàng dời mắt đi, khó khăn nhìn về phía cửa đại điện...

Trong bầu trời đầy tro bụi bay tán loạn ngoài điện, giờ phút này có một thân ảnh cao gầy in trên đó, gió lạnh thổi phần phật, hắn đứng ngược sáng, hồng y cuồn cuộn bay lên, khuôn mặt vốn tuấn mỹ âm nhu lúc này chỉ còn sự lạnh lẽo nghiêm nghị, vết chu sa đỏ như máu giữa chân mày làm cho đôi mắt phượng càng thêm tối tăm âm trầm hơn.

Hắn trầm mặt từng bước từng bước đi tới, như thể hoàn toàn không trông thấy những mảnh xương tràn ngập điện, bước đi không loạn chút nào, có thể nói lúc đó khuôn mặt đẹp đẽ kia như lưu chuyển hào quang khiến người khác lóa mắt, vệt đỏ sậm yêu dị dưới khóe mắt hắn làm cho người ta càng thêm sợ hãi.

... Những nơi hắn đi qua, xương trắng đều im lặng hóa thành bụi phấn, tro tàn bay khắp bầu trời dường như cũng không rơi được vào đầu vai hắn.

Ngữ Kỳ như đứa trẻ tự biết mình sai gặp phải trưởng bối nghiêm khắc, chậm rãi thu hồi ánh mắt, rũ hàng mi, lẳng lặng nhìn đôi giày của hắn càng lúc càng tới gần mình hơn, cho đến khi nó ngừng hẳn lại trước mặt nàng.

Phó Khinh Hàn mặt không cảm xúc cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, trầm mặc giơ tay đặt lên bả vai của nàng. Ngữ Kỳ bị bàn tay lạnh lẽo của hắn làm cho khẽ run lên, sau đó nàng đột nhiên cảm thấy khí tức âm lãnh tỏa ra từ những bộ xương trắng kia như có sinh mệnh mà theo huyết quản và mạch máu vọt về phía vai phải của nàng, nhưng lại bị hắn hút thẳng vào lòng bàn tay.

Xương trắng đang nắm chặt lấy nàng dần dần hóa thành tro bụi, Ngữ Kỳ giật giật khóe miệng, nói với giọng khàn khàn,:“... Xin lỗi.”

Nàng vừa dứt lời thì Hứa Linh Linh bên cạnh bỗng gào khóc, “Ngươi muốn giết thì giết ta đây này! Đều là lỗi của ta, không liên quan gì đến nàng cả!”

Phó Khinh Hàn đến một ánh mắt cũng không bố thí cho nàng ta, chỉ nghiêm mặt thu tay về ấn xuống đất...Đống xương xung quanh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà sụp xuống thành tro, ngay cả khe nứt thăm thẳm trên mặt đất cũng bị hắn một mình dùng lực khiến cho nó bắt đầu im lặng chậm rãi khép lại!

Tuy rằng khí thế như có thể nghịch chuyển Càn Khôn này khiến Hứa Linh Linh kinh ngạc đến mức không dám khóc nữa, nhưng Ngữ Kỳ cũng biết tuy ngoài mặt hắn ung dung trấn định nhưng thật ra trong lòng lại không được nhẹ nhàng như vậy.

... Hắn hình như không thể hóa giải được âm khí, nên mới bất đắc dĩ hút hết chúng vào cơ thể mình để ngăn chặn sự hỗn loạn này.

Quả nhiên đúng như nàng suy đoán, theo số lượng xương khô khổng lồ đã hóa thành bột phấn, sắc mặt của hắn cũng trở nên cực kì khó coi, ấn đường vốn có màu chu sa đỏ bừng lúc này đã phiếm đen, ngay cả vệt hồng nhạt ở đuôi mắt cũng hơi nhiễm màu đen, nhìn sơ qua như một giếng nước tối tăm và lạnh lẽo.

Ngữ Kỳ không khỏi lo lắng nhìn về phía hắn, lại thấy sắc mặt hắn tuy đã trắng bệch như tờ giấy, nhưng sống lưng vẫn thẳng như đao, bàn tay ấn xuống đất cũng không chút sứt mẻ.

Khe nứt cuối cùng từ từ khép lại, bàn tay Phó Khinh Hàn hơi run rẩy, hàng mi dài sâu và đen cũng theo đó rũ xuống, như đang thở dài nhẹ nhõm. Nhưng cùng lúc đó, sắc mặt của hắn cũng nhanh chóng xám đen lại, như là đầu thu biến thành mùa đông, cành non hóa thành cành khô, chỉ trong vài phút ngắn ngủi mặt hắn đã phiếm màu xanh đen, ngay cả bạc môi màu hồng phấn bình thường cũng hóa thành màu tím đen bệnh tật.

Ngữ Kỳ ngẩn ra, vội vã duỗi tay dìu hắn, lúc này là thành tâm thành ý mà lo lắng cho hắn, “Phu quân, chàng...”

Nhưng đầu ngón tay mới chỉ chạm được vào ống tay áo của hắn, đã bị hắn im lặng nghiêng người né tránh.

Phó Khinh Hàn quay mặt đi, lúc nhăn mày để lại một nếp uốn tinh tế, “Nơi này không thể ở lâu, thu dọn đi, ta sẽ bảo Lương An đưa nàng đến Tây cung.”

Đối với những chuyện vừa xảy ra ở đây, hắn không nhắc lại nửa câu, cũng không hề trách cứ bất kỳ điều gì, ngay cả Ngữ Kỳ cũng không khỏi sửng sờ đôi chút.

... Nếu như dụng ý của hắn là khiến nàng cảm thấy áy náy, thì chiêu này thật sự rất cao minh, cao minh đến nỗi nàng tuy rằng đã biết nhưng cũng không thể tránh khỏi.

Hắn đã thắng hoàn toàn, giờ phút này nàng quả thực... vô cùng hổ thẹn.

Phó Khinh Hàn nhìn vẻ mặt nàng là biết mình đã đạt được mục đích, hắn thoáng buông lỏng, nhưng đột nhiên lại phun ra một ngụm máu đen đặc, rơi vào vạt áo để lộ ra cổ áo trắng như tuyết không khỏi có chút gai mắt.

Ngữ Kỳ không tìm được khăn tay, chỉ đành lấy tay lau vết máu trên khóe mội hắn, không hề ý thức được trong giọng nói của mình lộ ra chút lo lắng mơ hồ, “Chàng không sao chứ?”

Phó Khinh Hàn lắc đầu, giơ tay lên cầm tay nàng, muốn nói gì đó thế nhưng chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, cảm giác choáng váng che trời lấp đất vọt tới, cả người hơi lung lay một chút.

Lương An trốn ở một góc tối tăm quan sát động tĩnh cũng đang âm thầm căng thẳng trong lòng, nhưng lại ngại mệnh lệnh của chủ nhân mà không thể tiến lên, chỉ có thể kiềm chế tâm trạng, tiếp tục nhìn... Chỉ cần Thập Nhất phu nhân có một hành động khác thường, hắn sẽ lập tức lao ra chế trụ nàng, ngược lại, nếu như tất cả mọi việc diễn ra như lời chủ nhân hắn, thì việc duy nhất hắn phải làm đó là trốn trong góc phòng làm không khí.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta đăng trễ... Xin lỗi... Nợ bài đã trở thành một loại bệnh mãn tính, trị không hết.

Phó Khinh Hàn, ngươi tuyệt đối là cùng cấp bậc với ảnh đế!!! Một bụng phúc hắc, đầu óc đầy âm mưu, đối với người ngoan độc hắn liền ác hơn—— dưới tình huống như vậy hắn có thể chơi Ngữ Kỳ một vố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.