Thấy thân hình Phó Khinh Hàn hơi lung lay, Ngữ Kỳ không chút nghĩ ngợi mà vươn tay ra đỡ lấy hắn, hơi sững sờ khi cảm thấy làn da trên cánh tay hắn không khác gì mình, nhưng rất nhanh nàng đã bình thường trở lại.
Y phục càng nhiều tượng trưng cho địa vị càng cao, hôm nay Phó Khinh Hàn mặc một bộ hỉ phục màu son rất phức tạp, khiến người khác chỉ thấy tầng tầng lớp lớp y phục, đặc biệt là lớp áo trong xếp chồng lên nhau trên cổ hắn, càng tạo dáng vẻ ung dung sang trọng. Không chỉ thế, mà bộ y phục này còn được may rất rộng, đặc biệt ở chỗ ống tay áo chỉ cần một làn gió thổi qua sẽ nhẹ nhàng bay lên suốt buổi sáng, lúc đi đường thì như mây trắng nhẹ trôi, làm cho khí chất phong nhã của hắn càng thêm nổi bật.
Cũng chỉ có Phó Khinh Hàn mới có thể mặc được bộ y phục nặng nề này, chỉ có hắn mới có thể tạo nên khí chất phong hoa tuyệt đại khi khoác lên mình bộ lễ phục với ống tay áo kỳ lạ đó. Nếu là người khác, không bị bộ hoa phục này biến thành quả cầu đỏ mập mạp thì lại là vóc người không đủ cao, chẳng những không dang được cánh tay ra khỏi ống tay áo rộng kinh người kia mà còn khiến mình lùn đi một đoạn, không chỉ mất đi sự phong nhã mà còn có vẻ vừa lùn vừa thất bại.
Cho nên đối với người có thân hình cao gầy như Phó Khinh Hàn mà nói, thì giá y nặng nề như vậy thật ra rất thích hợp, vừa trông không quá gầy, vừa có thể tạo ra một loại khí thế ung dung tự tại.
Đến giờ này rồi vẫn còn nhớ tới việc bình luận vài câu về y phục, vóc người và khí chất của người khác chính là căn bệnh nghề nghiệp khó sửa đổi của nàng, nhưng Phó Khinh Hàn lại không biết nàng đang thầm khen ngợi mình, hắn chỉ suy đoán theo chiều hướng xấu nhất, hắn cho rằng nàng đang do dự xem có nên nhân lúc hắn yếu ớt nhất mà xuống tay hay không...Thành chủ Quỷ thành rất thông minh mà tự mình suy xét, trong mắt hắn, vị phu nhân thứ mười một này nhất định đang muốn chạy đi, bây giờ là lúc hắn không thể ngăn cản, cũng là cơ hội tốt nhất cho nàng, nếu vị phu nhân này có thể tàn nhẫn hơn một chút, thì nói không chừng nàng ta sẽ bỏ qua ơn cứu mạng vừa rồi mà đâm hắn một đao để tăng thêm cơ hội thành công khi chạy trốn của mình.
Quả thật là lấy lòng tiểu nhân, đo dạ quân tử. Đừng nói Ngữ Kỳ hiện tại đang có nhiệm vụ trong người, mà cho dù không có nhiệm vụ, Ngữ Kỳ cũng thà chết chứ không đụng tới một đầu ngón tay của ân nhân cứu mạng mình... Dù vị ân nhân kia có âm mưu gì khác hay không, đây là vấn đề về nguyên tắc.
Mà tên tiểu nhân Phó Khinh Hàn kia lại càng nghĩ càng cảm thấy kế sách mình nghĩ ra trong lúc vội vàng này quá mạo hiểm, hắn chậm rãi rũ mắt xuống, đôi mắt phượng ẩn dấu dưới hàng mi dài bóng mượt ánh lên tia sáng độc ác, bàn tay phải dấu sau lưng ra thủ thế với Lương An đang núp trong bóng tối, đề hắn sẵn sàng ra tay khi vị phu nhân thứ mười một này đột nhiên hành động.
,
...Đây cũng là căn bệnh chung của những người có tâm tư nặng nề, thích lấy cái bụng đen sì của mình ghép vào lòng người khác, chỉ cần có chút khác thường, họ sẽ đặt đối phương vào hướng suy nghĩ tiêu cực nhất, thậm chí còn nghĩ sẵn kế sách trong đầu, sau đó không nhanh không chậm trả lại đòn đánh mạnh mẽ như sấm sét mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.
Đáng tiếc hiện tại Ngữ Kỳ không hề nghĩ đến chuyện lợi dụng lúc hắn mệt mỏi mà bỏ đá xuống giếng, lấy oán báo ân, nàng chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng, quyết định sau này nếu có được một thân thể cao gầy, thì sẽ ăn mặc như Phó Khinh Hàn. Vừa nghĩ vậy, nàng vừa ngẩng đầu nhìn quanh, muốn tìm một người hỗ trợ, đỡ Phó Khinh Hàn về nghỉ ngơi, nhưng nhìn một vòng rồi mà đến nửa bóng người cũng không thấy, sinh vật sống duy nhất là Hứa Linh Linh đang khom lưng tìm một cái giá nến dưới bàn để cầm trên tay(?).
Ngữ Kỳ nhướng mày, không thèm để ý tới hành vi kỳ quái của nàng ta, chỉ quăng cho nàng một ánh mắt “Mau tới giúp ta.”
Hứa Linh Linh được nàng ném cho một ánh mắt ám chỉ, biểu hiện ăn ý hiếm thấy, không tìm đông tìm tây nữa mà trực tiếp mang theo giá nến chạy tới, chỉ là Ngữ Kỳ còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Hứa Linh Linh giơ cao giá nến trong tay nhắm vào gáy Phó Khinh Hàn...
Ngữ Kỳ hơi kinh ngạc, theo bản năng lấy tay phải che đầu Phó Khinh Hàn lại, ấn gáy hắn về phía mình để bảo vệ, làm xong nàng mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Hứa Linh Linh, ánh mắt mang theo vài phần trách cứ: “...Ngươi làm cái gì đó?!”
Chưa nói đến chuyện nàng khẩn trương tới nỗi đầu đầy mồ hôi, Lương An suýt chút nữa đã nhảy ra, mà ngay cả Phó Khinh Hàn, vừa thấy có người đang nhanh chóng chạy ra sau lưng mình, cũng không khỏi lặng lẽ cầm lấy con dao găm giấu trong tay áo, chỉ chờ người nọ ra tay là sẽ một đao đâm chết.
Đáng tiếc sự việc lại không diễn ra như suy đoán của Phó Khinh Hàn và Lương An, cũng không tiến hành theo sở liệu của Hứa Linh Linh, trong giây phút ngắn ngủi cả ba người đều không khỏi kinh ngạc, cánh tay của Phó Khinh Hàn đang cứng đờ, chuẩn bị xoay người ứng phó thì lại bị Ngữ Kỳ ôm chặt, mặt vùi vào xương quai xanh ấm áp của nàng, ngạc nhiên đến nỗi suýt chút nữa làm rơi dao găm từ trong tay áo ra. Lương An còn kinh khủng hơn, hắn đã chuẩn bị sẵn bội kiếm coi như trường thương mà đâm thủng ngực Hứa Linh Linh, kết quả đột nhiên có biến, hắn chỉ có thể cứng rắn thu lại mười phần lực đạo, kết quả là trực tiếp động vào thắt lưng, đau chết đi được mà không dám kêu tiếng nào. Hứa Linh Linh thì còn may, vừa thấy Ngữ Kỳ bày ra tư thế bảo hộ đó đã thu tay về. Sau khi bình tĩnh lại, nàng ta liền im lặng dùng khẩu hình nói chuyện với nàng: “Chúng ta hãy đánh hắn bất tỉnh đi, rồi nhân cơ hội đó mà chạy trốn.”
...Hứa Linh Linh này không phải là giới tính có vấn đề đấy chứ, sao bao nhiêu đơn thuần và thiện lương đều dùng hết lên người nàng, không để lại cho người khác chút nào thế? Tàn nhẫn đánh ân nhân cứu mạng bất tỉnh, không giống bò mẹ ngu xuẩn quật cường, mà lại như là sói mẹ.
Ngữ Kỳ ngẩng đầu liếc nàng một cái, cũng chỉ có thể giải thích là vì nàng ta xem nàng như đồng bạn loài người mà đối đãi, cho nên mới có tình có nghĩa như thế, còn về phía Phó Khinh Hàn, tuy hắn đã gián tiếp cứu nàng một lần nhưng suy cho cùng hắn ta vẫn là yêu quái. Cái gọi là không phải người cùng tộc, ắt có mưu đồ, trong mắt tiểu cô nương này, chỉ đánh ngất yêu quái mà không giết hắn đã là có lòng tốt rồi.
Cũng không thể nói tiểu cô nương vô lương tâm được, chỉ là sự lương thiện của nàng đều giành cho người cùng tộc.
Suy tư trong chốc lát, Ngữ Kỳ dùng khẩu hình nói chuyện với nàng ta: “Nếu ngươi muốn chạy, thì hãy nhân lúc này xuất cung đi, ở đây còn có ta, có thể giúp ngươi kéo dài thời gian một chút. Nếu may mắn người kia có thể sẽ cảm nhận được động tĩnh mà tới cứu ngươi; còn nếu như đen đủi, người sẽ phải trốn trong thành này mười năm, chờ tới khi cửa thành mở lần nữa mới tìm cơ hội thoát ra.”
Hứa Linh Linh nghe nàng nói như vậy, nhất thời nóng nảy, không còn tâm trạng dùng khẩu hình, trực tiếp hỏi ra tiếng, “Vậy còn người? Người không đi cùng ta sao?” Dừng một chút, như vừa nghĩ đến điều gì, sắc mặt nhất thời biến đổi, “Không phải người đã thật sự thích hắn rồi đấy chứ?!”
Ngữ Kỳ quả thực bị cô nương thẳng tính này làm cho tức chết, bà cô này cũng thật biết cách hỏi, Phó Khinh Hàn bây giờ tuy rằng suy yếu nhưng còn chưa bất tỉnh, nàng ta tùy tiện hỏi ra miệng như vậy, hắn tất nhiên cũng nghe vào trong tai.
... Bảo nàng phải trả lời thế nào bây giờ?
Bây giờ không giống lúc trước, nếu nàng dám đáp một chữ phải, thì không chừng giây kế tiếp Phó Khinh Hàn sẽ móc tim nàng ra ăn mất.
Suy nghĩ tác giả: ta chuẩn bị sẽ không đăng số lượng từ nhiều nhưng lâu mới đăng mà chuyển qua số lượng từ ít nhưng sẽ đăng thường xuyên, các ngươi cảm thấy thế nào?