“Ngươi thật sự thích hắn sao?”
Giọng nói của Hứa Linh Linh vang vọng bên tai, Ngữ Kỳ cụp mắt trầm tư trong chốc lát, rồi thoáng ngẩng đầu lên, vừa định bịa ra vài lý do qua loa lấy lệ không đau không ngứa, thì bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại, luồng gió lạnh lẽo vốn đang dần dần tan biến kia nháy mắt đã thổi mạnh trở lại, trong khoảng thời gian ngắn cát bay đá chạy, thiên hôn địa ám*
*thiên hôn địa ám: long trời lở đất nhưng bản gốc nghe hay hơn nên em xin giữ lại. ^-^
Lương An đang trốn trong góc thấy tình thế không ổn, nên lập tức chạy tới, vội vàng đỡ lấy Phó Khinh Hàn trong tay Ngữ Kỳ, “Phu nhân, nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây...”
Hắn còn chưa dứt lời, một đạo thiên lôi đã ầm ầm đánh xuống, cả thành lập tức rung lên một cái. Phúc duyên đám mây màu xám phía chân trời như bị bổ ra một cái khe, ánh sáng vàng chói lọi đột nhiên phát ra từ đó, nó chiếu đến đâu, đất đai từng tấc từng tấc cháy đen lại, người đi trên phố vốn đang bình thường chỉ trong giây lát đã hóa thành bộ xương khô chậm rãi di chuyển, cung điện huy hoàng rực rỡ cũng nhanh chóng trở nên rách nát u ám.
Thời gian như thể đã ngừng trôi, tòa thành kiên cố hàng trăm năm, thế nhưng bị ánh sáng vàng này bao phủ liền sụp đổ.
Đợi lúc ánh sáng vàng tới gần đại điện, Hứa Linh Linh mờ mịt không biết làm sao chỉ có thể trông chờ vào Ngữ Kỳ đang im lặng nhìn ra ngoài điện, người vốn không nói tiếng nào, Lương An im lặng nhìn về phía Phó Khinh Hàn.
Hàng mi mỏng của Phó Khinh Hàn hơi rung động, hắn chậm rãi mở mắt, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng độc ác, giọng nói trầm thấp tối tăm như mực, “Có người đang cố phá thành.”
Ngữ Kỳ liếc hắn một cái, vừa định nói gì đó, thì Hứa Linh Linh sau lưng đã lại gần, lặng lẽ nói bên tai nàng, “Có lẽ người kia tới cứu chúng ta đó.” Chắc hẳn động tĩnh vừa rồi quá lớn, khiến nam chính và sư phụ hắn để ý đến, nên mới dẫn tới tình trạng này.
Mặc dù nàng ta cố gắng nói thật nhỏ nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai của Phó Khinh Hàn và Lương An. Tuy rằng là do Hứa Linh Linh nói, thế nhưng Ngữ Kỳ biết rất rõ, hai người ở phía đối diện luôn coi Hứa Linh Linh là người của nàng, thế nên do nàng ta nói hay do mình nói thì cũng không khác nhau là mấy. Tình huống như vậy làm nàng không biết nói gì, không thể làm gì khác ngoại trừ im lặng chống lại ánh mắt của Phó Khinh Hàn.
Cái nhìn đó hờ hững vô cùng, âm trầm như bầu trời sau cơn bão, mang theo hơi thở trầm mặc mà áp lực, và dường như còn có vẻ hơi thất vọng.
Ngữ Kỳ không biết sự thất vọng đó là thật hay giả, nàng chỉ có thể quay đầu mắng Hứa Linh Linh một tiếng, “Đừng nói vớ vẩn.”
Phó Khinh Hàn nghe thấy vậy thì khẽ cười một tiếng, nhưng trong đôi mắt phượng tại không hề có nửa điểm ý cười, như gió bắc bừa bãi tàn sát qua cánh đồng bát ngát, có vẻ vô cùng cô đơn và lạnh lùng. Hắn nhàn nhạt dời tầm mắt đi nơi khác, giọng nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại làm cho người khác lạnh sống lưng, “Nếu đã vào thành này thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài được nữa.” Dừng lại một chút, hắn lại khôi phục vẻ ung dung tự tại, chậm rãi cong khoé miệng, nhìn nàng mỉm cười, “Hơn nữa, nếu hắn muốn vào đây thì còn phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã.”
Ngữ Kỳ cảm thấy Hứa Linh Linh ở phía sau khẽ rụt lại một cái, nàng không khỏi bất đắc dĩ, chỉ có thể căng da đầu nhẹ nhàng mở miệng trong ánh nhìn chăm chú và nụ cười mỉm của hắn, “Ta không muốn chết, nhưng ta đã là thê tử của chàng, thì tuyệt đối sẽ không bỏ rơi chàng.”
Phó Khinh Hàn yên lặng nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, như có thể thông qua ánh mắt mà nhìn thấu nội tâm của nàng. Ngữ Kỳ không vội hoảng hốt, trấn định mặc kệ hắn quan sát, vẻ bình tĩnh thống dong trên mặt không kém hơn nửa phần. Một lát sau, hắn nở nụ cười, thu hồi ánh mắt, giọng nói khẽ khàng như mặt hồ phẳng lặng,“ Vậy thì tốt.”
Vậy thì tốt là sao? Rốt cuộc là hắn tin hay không tin, hài lòng hay không hài lòng?
Ngữ Kỳ im lặng cẩn thận quan sát hắn, thế nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì nên đành bỏ qua.
Thân hình hơi lung lay của Phó Khinh Hàn cố gắng đứng lên, chậm rãi khép hai mắt lại. Lúc trước hắn kiệt sức sáu phần là thật bốn phần là giả, hiện tại tuy còn hơi suy yếu nhưng vẫn còn sức đánh một trận nữa
Ống tay áo vừa to rộng vừa phiền phức nặng nề, hắn lật hai tay lại, hơi nâng lên một chút.
Trong nháy mắt, như có một lực vô hình ép cát đá đang bay loạn phải bình ổn lại, trời đất khôi phục sự yên lặng sáng tỏ. Phó Khinh Hàn hơi nhếch khóe môi, vẽ ra một nụ cười lạnh lùng có vẻ châm chọc, âm khí vừa bị hắn thu vào lòng bàn tay chỉ trong chốc lát đã sôi trào rồi tuôn ra như sông Trường Giang và Hoàng Hà, lấy khí thế ngập trời đón nhận kim quang vạn trượng.
Một tiếng “ầm”, đá bay tung tóe, mây trôi cuồn cuộn.
Đột nhiên thân mình Phó Khinh Hàn chấn động mạnh, một luồng máu đen nháy mắt chảy ra từ khóe miệng, nhưng khuôn mặt hắn lại bình tĩnh không gợn sóng, như thể không hề cảm thấy gì, khí thế sắc bén lật hai tay lại, vững vàng đứng trên mặt đất.
Ánh sáng vàng dường như dần bị sức mạnh áp chế lại, như khi thuỷ triều xuống sóng biển chậm rãi thoát ra ngoài, mắt thấy những cái khe kia sắp khép lại, Ngữ Kỳ và Lương An đều thoáng nhẹ nhàng thở ra nhưng khi nhìn sắc mặt của Phó Khinh Hàn không biết tại sao lại cảm giác rùng mình.
Trong nháy mắt khi cái khe sắp hoàn toàn khép lại, ánh sáng vàng tản mạn không còn đường lui bỗng nhiên khép lại thành một cột sáng cực nhỏ, như có sinh mệnh mang theo cảm giác áp bách che trời lấp đất nhanh chóng lao về phía mọi người.
Phó Khinh Hàn nửa híp đôi mắt phượng hẹp dài, bình tĩnh lật ống tay áo, đẩy ba người dư thừa ra, đột nhiên không quay đầu lại mà tiêu sái lao về phía sau, nháy mắt đã nhảy được mấy chục trượng.*.
*Trượng: bằng 0.333 mét.
Thế nhưng ánh sáng vàng kia như nhìn thấy hành động của hắn, thay đổi phương hướng trong không trung, lao thẳng về hướng hắn mang theo khí thế đủ để phá hủy hết thảy như vạn quân cùng kéo đến.
Ngữ Kỳ không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì hắn, ngay cả Hứa Linh Linh cũng có chút sững sờ, còn Lương An càng không màng đến tính mạng mà điểm mũi chân chạm đất lao về phía chủ tử hắn.
Phó Khinh Hàn đang xoay người giữa không trung, thấy Lương An đang từ đằng xa lao tới, không khỏi cắn răng, đáy lòng oán hận thầm mắng một tiếng ngu xuẩn
Một tiếng “Ầm” rất lớn vang lên, ánh sáng vàng lại bắn ra, đâm vào mắt người khiến mắt cực gì đau nhức.
Một lát sau, Ngữ Kỳ buông ống tay che trước mắt xuống, lau đi giọt nước mắt vừa chảy ra, lúc này mới nhìn thấy trên khoảng đất cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một cái rãnh cực sâu, lan về phía những cái khe ở khắp mọi nơi, tạo thành một mạng nhện chằng chịt.
Thoáng sửng sốt trong chốc lát, Ngữ Kỳ bình tĩnh lại, nhấc váy lên chạy về phía Phó Khinh Hàn, thế nhưng lại bị Hứa Linh Linh kéo tay lại.
Bị tiểu cô nương này quấy rối vài lần, cho dù tốt tính đến đâu cũng sẽ sinh ra vài phần tức giận, nàng hít sâu một hoi, lạnh mặt quay đầu đi, thấp giọng nói, “Nghe đây, ta không tốt đẹp như ngươi nghĩ, nếu ngươi còn dám lỗ mãng gây chuyện làm hại chàng, thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Còn nữa, ta làm gì ngươi cũng không được ngăn cản, nếu ngươi thông minh, thì nên lợi dụng cơ hội này rời đi, đừng có ở đây dây dưa với ta nữa.”
Nếu nàng đoán không sai, nam chủ sẽ rất nhanh phá thành đi vào, giữ Hứa Linh Linh bên người, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho Phó Khinh Hàn, vẻ mặt lúc này của nàng rất lạnh có bảy phần thật ba phần giả.
Hứa Linh Linh làm sao phân biệt ra được, thấy nàng đang rất lạnh lùng và không kiên nhẫn thế nên bị dọa đến lui lại hai bước. Ngữ Kỳ nhíu nhíu mày, không để ý đến nàng ta, không quay đầu lại mà trực tiếp dời đi.
Phó Khinh Hàn tỉnh lại sau thời gian hôn mê ngắn ngủi, kí ức còn sót là hành động ngu xuẩn của Lương An... Nếu lúc đó Lương An không nhiều chuyện mà nhào tới, thì hắn sẽ không rơi vào tình trạng không còn chút sức lực để dựa vào như bây giờ, càng đừng nói đến chuyện bắt vị phu nhân thứ mười một kia về, thật sự là uổng phí lúc đó hắn khổ tâm đẩy ba người ra.
Hắn nhắm mắt lại rồi lại mở ra, lệ khí nặng nề trong đoi mắt phượng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự hỡ hừng bình tĩnh...Chỉ cần nàng chưa chạy ra khỏi tòa thành này thì hắn vẫn còn biện pháp bắt nàng lại, chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.
“... Phu quân?”
Từ phía sau truyền đến giọng nói vừa bình tĩnh lại hơi lo lắng của nữ tử, khiến Phó Khinh Hàn trong nháy mắt chưa thể lấy lại tinh thần ngay được.
Hắn thử chống mặt đất ngồi xuống thì chỉ thấy khí lực toàn thân đều bị móc rỗng, bàn tay để trên mặt đất như là đặt tay trên bông cho dù cố gắng thế nào vẫn không có chút lực nào.
Chỉ là do thiên tính của mỗi người, dù Thành chủ Quỷ thành có thể vì tính kế mà giả vờ suy yếu, nhưng vào lúc hắn chật vật nhất, hắn sẽ không bao giờ để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, cho nên hắn đè cánh tay đang run rẩy xuống, ổn định lại thân thể hơi lay động, chống nửa người ngồi dậy, ngoại trừ động tác hơi chậm, còn lại không nhìn ra bất luận manh mối gì.
Hắn hơi quay đầu đi, vệt đen xám ở đuôi mắt đầy vẻ băng lãnh âm lệ, đối lập hoàn toàn với nét yêu dị tú lệ lần đầu họ gặp nhau.
Một lát sau, hắn khẽ cười lạnh một cái, đôi mắt phượng dài hẹp mang theo sự bình tĩnh và lãnh đạm nhìn qua nàng, mang theo sự đề phòng không dễ nhận ra, “Phu nhân, nàng không nhân cơ hội này trốn đi thật sự làm người khác kinh ngạc.”
Ngữ Kỳ ngoảnh mặt làm ngơ, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, giọng nói rất bình tĩnh, “Tình huống của chàng nhìn rất xấu.” Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng mở miệng,“Ta có thể giúp gì cho chàng không?”
Phó Khinh Hàn nhìn chằm chằm bàn tay của nàng ở trước mặt mình hồi lâu, nhàn nhạt cười một tiếng, khuôn mặt trong mơ hồ có chút ý tứ lạnh lùng. Tân nương thứ mười một của hắn, nhất định trở thành tế phẩm sống thế mà lúc này lại có thể phô ra vẻ cao cao tại thượng bố thí cho hắn chút tình thương, buồn cười biết bao.
Ngữ Kỳ híp nửa con mắt quan sát hắn một hồi, biết sự lạnh lùng trào phúng giữa khóe mắt đuôi mày của hắn lúc này đến từ đâu. Nàng trầm mặc trong chốc lát, thu tay lại, nhàn nhạt đối diện với cái nhìn của hắn nói, “Ta lựa chọn ở lại cũng không phải để chàng chê cười, càng không phải do thương hại chàng mà chỉ muốn trả lại hai lần cứu mạng...Cùng với thực hiện nghĩa vụ của thê tử.” Dừng lại một chút, nàng nhìn cánh tay của hắn đã có chút run lên, “Chí ít giờ phút này chàng cần ta.”
Lãnh ý trong mắt Phó Khinh Hàn vẫn còn, “Ta phải nhắc nhở nàng, phu nhân của ta. Nếu nàng không giết ta, thì sớm muộn gì có một ngày ta sẽ xé tan lồng ngực của nàng... để xem trái tim của nàng nâng hai tay có khác nhau hay không. “ Nàng muốn ta tin rằng nàng rất ngu xuẩn? Hay nàng nghĩ ta dễ lừa đến thế?”
Đối với câu hỏi hùng hổ dọa người của hắn, Ngữ Kỳ chỉ cười cười. Những nhân vật chính phản diện luôn là vậy, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Nàng giơ tay lên, từ trên người lấy ra một thanh chủy thủ, ngắm ngay tim của hắn, “Chàng nghĩ ta sẽ đối xử với chàng như vậy sao, phu quân?” Nàng cười rất ôn hòa, cũng rất rộng lượng, “Nếu như vậy, chàng có thể đánh trả không? Chàng còn sức đánh trả không?...Không có, ngay cả việc ngồi đối với chàng bây giờ cũng rất khó khăn.”
Chu dù bị nàng cầm dao uy hiếp nhưng nét mắt của Phó Khinh Hàn vẫn không xuất hiện nửa phần hoảng sợ, chỉ là sự lạnh lẽo trong mắt hắn càng nặng thêm vài phần, nhưng hắn còn chưa kịp tính xong kế sách, thì nữ tử mặc giá y đỏ thẫm kia đã thu lại ý cười cùng thanh đoản đao sắc bén.
“Ta không độc ác như chàng được, phu quân, ta không hạ thủ với chàng được.” Ngữ Kỳ rũ mắt xuống, giọng nói rất nhẹ, “Tuy chàng lấy ta là có dụng ý nhưng chàng đã cứu ta hai lần. Ơn cứu mạng không thể hoàn trả bằng đao kiếm được.”