“Dấu hiệu về sự sống của bệnh nhân đã biến mất, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” “Anh ta. . . Đi rồi. . .”
Khi Hàn Thiệu tỉnh lại, phảng phất như trước mắt anh hiện ra nụ cười nhạt nhẽo lúc ẩn lúc hiện của một cô gái.
Trong nháy mắt anh giật mình. Anh, còn sống sao?
Rõ ràng anh đã chết rồi mà.
Anh còn nhớ rõ, anh hôn mê nghẹt thở,
sinh mệnh chầm chậm trôi đi, sau đó, không có dấu hiệu gì, anh rời khỏi
thân thể của mình. Anh bay lơ lửng giữa không trung, nghe bác sĩ tuyên
bố cái chết của mình, trong nháy mắt mặt Ngữ Kỳ tái nhợt. Cô đi tới bên
cạnh anh, cúi đầu nhìn thân thể anh, gương mặt đầy nước mắt. Anh đưa tay đón lấy, nước mắt lại như không khí xuyên qua lòng bàn tay anh, rõ ràng không chạm đến được nhưng dường như anh cảm nhận thấy nó nóng như thiêu đốt.
Đoạn ngắn cuối cùng trong trí nhớ là cô chăm chú lau khô nước mắt, vẻ mặt ấm áp không chứa một tia đau buồn,
nhẹ nhàng kiên định nói: “Chờ em một chút, em sẽ nhanh chóng đi theo anh. Chờ em một chút.” Cô nhìn anh, khóe môi nở nụ cười tuyệt đẹp.
Hàn Thiệu khởi động thân thể ngồi dậy,
đây là. . Phòng ngủ của anh? Chính xác đây là phòng ngủ trong biệt thự
khi vừa quen biết Ngữ Kỳ. Chỉ là quá lâu không thấy, phòng ngủ này không giống như trong trí nhớ, nhất thời anh không thể nhận ra. Nó không
giống kiểu dáng trong trí nhớ của anh là vì nơi này không có những đồ
dùng sau này Ngữ Kỳ mua thêm, khác hoàn toàn với dáng vẻ được Ngữ Kỳ sắp xếp trước đó.
Anh không chết sao? Hay, anh giống như trong những tiểu thuyết Liêu Trai đó . . . Trọng sinh?
Dạ dày không có cảm giác đau đớn, thật
lâu trước đây chưa từng có. Cơ thể cũng tốt hơn nhiều trong trí nhớ, có
thể là do trọng sinh. Anh xuống giường, đứng trước gương, người trong
gương thật sự là anh, có điều trẻ hơn không ít, là dáng vẻ quen biết Ngữ Kỳ hai năm đó. Anh xoay người đi đến trước bàn cầm lấy điện thoại di
động kiểm tra ngày tháng, lúc này anh đã gặp Ngữ Kỳ, mà Ngữ Kỳ cũng động tâm với anh.
Trong lòng anh không rõ là vui vẻ hay
buồn bã. Lại chậm trễ cô thêm một đời, anh nên tự trách nhưng không nhịn được thấy may mắn.
Chỉ là. . .
“Chờ em một chút, em sẽ nhanh chóng đi theo anh. Chờ em một chút.”
Nhớ ra những lời này của cô, trong lòng Hàn Thiệu chợt căng thẳng. Trong thế giới kia, Ngữ Kỳ sẽ như thế nào?!
Anh trì hoãn cô nhiều năm như thế, chẳng lẽ sau khi chết còn hại đến
tính mạng của cô?!
Không, lần này anh không thể giữ cô bên cạnh nữa, anh nghĩ như vậy.
Ở cạnh cô một ngày nữa thôi, ngày mốt, ngày mốt anh sẽ để cô rời đi, anh tự nhủ với mình như vậy.
Bây giờ là buổi chiều, hẳn là cô đang ngủ trưa. Hàn Thiệu đẩy cửa phòng ngủ ra, anh muốn đi xem cô.
Nhưng mà….
Trên giường, có một cô gái mặc áo sơ mi trắng quần bò hai tay vòng quanh chân, vùi đầu vào đầu gối khóc nức nở.
Hàn Thiệu ngạc nhiên đứng cạnh cửa.
Tại sao Tô Vi Vi ở chỗ này?
Dáng vẻ căn phòng này không giống trong trí nhớ của anh, không, đúng hơn là không phải kiểu dáng phòng ngủ của
Ngữ Kỳ. Đây là phong cách chuẩn mực của Tô Vi Vi.
Tình cảm giữa Ngữ Kỳ và Tô Vi Vi không
quá thân thiết, sau khi Tô Vi Vi rời đi không hề đến hỏi thăm một lần.
Huống chi cho dù cô ta tới thăm Ngữ Kỳ, cũng sẽ không ngồi khóc ở đây,
kiểu dáng căn phòng càng không thể như thế.
Tô Vi Vi, Tô Vi Vi. . . Nếu như cô ta không phải chị gái Ngữ Kỳ, suýt nữa anh đã quên mất người này.
Giống như nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, Tô Vi Vi ngẩng đầu nhìn, đôi ửng đỏ, mông lung, đường nét thanh tú mà
mỏng manh, quả nhiên là dáng vẻ làm người thương tiếc. Nhìn thấy bộ dáng Tô Vi Vi như vậy, anh bỗng nhiên nhớ tới Ngữ Kỳ im lặng ngồi bên cạnh
anh, xem Hoàng Hôn trên biển, rưng rưng mỉm cười.
Thấy là Hàn Thiệu, Tô Vi Vi hung hăng
ngước mắt lên trừng anh, vẻ mặt quật cường, trong mắt không che dấu sự
căm phẫn chán ghét: “Hàn Thiệu, anh tới làm gì?! Anh thắng! Tôi
không đi nữa! Tôi sẽ ở lại! Anh còn đến làm phiền tôi cái gì nữa?! Anh
không thể để tôi yên một lúc sao?! Hay là anh muốn dùng thủ đoạn hèn hạ
khác! ! !”
Đây là. . . Xảy ra chuyện gì? Anh tuyệt đối không nhớ lầm, lúc này, ở đây rõ ràng phải là Ngữ Kỳ! Còn nữa, cô
ta nói vậy là có ý gì? Anh bắt buộc cô ta ở lại khi nào?
Trước mắt Hàn Thiệu bỗng biến thành màu đen, anh cố gắng vịn vào khung cửa, ổn định cơ thể gần như sắp ngã xuống của mình.
Tô Vi Vi, cô ta nói vậy có ý gì?! Quang cảnh trước mắt, rốt cuộc đại biểu cho cái gì?! Mà Ngữ Kỳ. . . Ngữ Kỳ, cô ở đâu?!
Hàn Thiệu khẽ nhắm mắt lại, không muốn nghĩ sâu thêm nữa.
“Tôi còn nhớ cô có một người em gái tên là Tô Ngữ Kỳ.” Hàn Thiệu mở mắt ra, nói một câu cụt lủn nhưng dường như anh đã dùng
toàn bộ sức lực bản thân, thậm chí anh không biết mình duy trì vẻ mặt
lãnh đạm, giọng nói bình tĩnh như thế nào.
Nghe thấy ba chữ “Tô Ngữ Kỳ”, trong nháy mắt vẻ mặt Tô Vi Vi đầy bối rối: “Anh đang uy hiếp tôi? Anh muốn làm gì Kỳ Kỳ?! Nó không biết anh, tôi muốn
rời khỏi anh không liên quan đến nó! Anh đừng động đến nó, tôi không đi, tuyệt đối tôi sẽ không nhắc lại chuyện rời khỏi nữa, anh đừng làm tổn
thương nó!”
Trong lòng Hàn Thiệu khẽ buông lỏng, thế giới này vẫn có Ngữ Kỳ.
Vừa rồi anh chỉ sợ nghe thấy Tô Vi Vi trả lời: “Tô Ngữ Kỳ là ai?” Hay là “Tôi làm gì có em gái?”
Anh đã quyết định cuộc đời này không
chậm trễ Ngữ Kỳ nữa, chỉ là anh có thể chịu cô độc một mình, nhưng không cách nào chấp nhận thế giới này không có cô.
Hàn Thiệu chưa bao giờ căng thẳng như
vậy, dẫu lúc còn trẻ mới tiến vào thương trường đàm phán với người khác
anh vẫn thong dong điềm tĩnh.
Tô Vi Vi thấy Hàn Thiệu không lên tiếng, khóe môi dần nở nụ cười lạnh: “Anh thật là hèn hạ! Sớm biết như thế, tôi thà bán mình cũng không đi với
anh! Tôi cho anh biết, đời này anh đừng hy vọng tôi sẽ thích anh, tôi
hận anh tới chết!” Cô nắm cái gối đầu ném về phía Hàn Thiệu, “Anh đi ra ngoài!”
Hàn Thiệu nghiêng người, gối đầu rơi ngoài cửa, đến cả ánh mắt anh cũng không nhìn.
Đây là chị gái Ngữ Kỳ . . . Đúng rồi,
anh còn nhớ tính tình cô ta tới giờ, mỗi lần thấy anh cứ như nhìn thấy
nước lũ và thú dữ, như con nhím hoảng sợ dựng đứng gai nhọn trên mình.
Cùng trưởng thành sớm nhưng không khôn khéo như Ngữ Kỳ, cô ta mang theo
một loại sắc bén và chưa chín chắn. Hai chị em họ phải đảo lại vị trí
mới thích hợp.
Nghĩ lại lời nói vừa rồi của Tô Vi Vi. Cô ta nói, anh thích cô ta?
Hàn Thiệu nhíu chặt lông mày.
Không, chắc không phải ý này, có lẽ anh bỏ lỡ gì đó.
Chỉ là anh không hiểu rõ tình hình hiện nay, nên không thể nghĩ ra sai ở đâu.
Cuối cùng Hàn Thiệu buông lỏng tay đang vịn trên cửa, vẻ mặt lạnh lùng: “Tô Vi Vi”. Giọng nói của anh ôn hòa trầm thấp hoàn toàn trái ngược với biểu cảm,
nếu chỉ nghe giọng nói, thậm chí người ta sẽ ảo giác anh là người ấm áp
lương thiện, “Nhớ kỹ thân phận của mình.” Nhưng lời nói ra lại cay nghiệt như vậy.
Trong nháy mắt máu trong người Tô Vi Vi dồn hết lên mặt.
Thân phận. . . Đúng vậy, thân phận. . .
Cô là tình nhân của anh. Hai chữ làm
người ta khó mở miệng như thế. Chỉ nghĩ đến thôi cô đã hận đến run cả
người, thân phận đó làm cô xấu hổ và giận dữ muốn chết đi.
Cô là tình nhân của anh, cô lấy tiền
của anh, cho nên đây là điều đương nhiên. Cô bị anh châm chọc khiêu
khích, bị anh hạn chế, bị anh bới móc khắp nơi, bị anh hạn chế tự do
cũng là dĩ nhiên. . . Thậm chí anh tạm thời không cho cô rời khỏi cũng
là dĩ nhiên! ! ! Tô Vi Vi chê cười nghĩ như vậy.
Nhìn bóng lưng Hàn Thiệu rời khỏi, cô ta gằn từng tiếng: “Hàn Thiệu, người giống như anh, xứng đáng cô độc cả đời, lẻ loi sống hết quãng đời còn lại!”
Bước chân Hàn Thiệu không ngừng lại.
Cả đời cô độc, lẻ loi sống hết quãng đời còn lại sao?
Trái tim cao quý đó, anh không đành lòng trì hoãn cô một đời nữa, không muốn cô gặp anh, anh cũng không muốn tìm lại.
Anh nghĩ, cô ta nói rất đúng. Nhất định cả đời này anh sẽ sống cô độc, lẻ loi đến hết quãng đời còn lại.