Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 27: Chương 27: Phiên Ngoại Đặc Biệt (2)




Trọng sinh đã được một tuần, văn kiện trên bàn làm việc Hàn Thiệu đã thay đổi hết chồng này đến chồng khác, tư liệu Ngữ Kỳ sớm đặt trên bàn làm việc. Tuy nhiên trừ ngày hôm đó anh mở ra xem, đến nay anh chưa từng xem lại, cũng không đi xem Ngữ Kỳ sau khi thấy ảnh chụp cô trong hình với vẻ mặt phấn chấn như vậy. Trong ấn tượng cho tới bây giờ hình như Ngữ Kỳ chỉ cười nhu thuận, ôn nhuyễn trầm tĩnh, luôn mặc quần trắng, thả tóc dài. Anh chưa bao giờ nghĩ tới trước khi gặp anh Ngữ Kỳ lại buông thả đến thế. Nhìn thấy ảnh chụp trong tư liệu của cô thì anh gần như không thể nhận ra người trong ảnh.

Cô trong ảnh, nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ, mặc cái quần màu đỏ anh chưa bao giờ thấy.

Anh bừng tỉnh, anh cho là anh đã hiểu rõ cô, nhưng anh không biết vì anh cô đã buông tha bao nhiêu thứ.

Chỉ là không đủ.

Anh biết, rất không đủ.

Cô gái buông thả này cam tâm vì anh che giấu mũi nhọn sắc bén. Không phải một năm, hai năm mà suốt mười năm.

Thấy Ngữ Kỳ như vậy, anh thậm chí không thể nhận biết được cô trong trí nhớ. Quả thực như một người khác, hoàn toàn không giống cô gái anh yêu. Dường như người trong trí nhớ chỉ là do anh si tâm vọng tưởng.

Phần tư liệu kia anh không mở ra nữa, anh cũng không đi xem Ngữ Kỳ.

Mà trong lòng xẹt qua một loại phán đoán làm cho người ta sợ hãi, anh không muốn truy đuổi đến cùng.

Thời gian tiếp theo, đêm ngày điên đảo, đàm phán xã giao, tiệc tùng linh đình, xa hoa đồi trụy. Từ khi ở cùng Ngữ Kỳ, đã lâu anh chưa trải qua cuộc sống như thế, nhưng cực kì quen thuộc, quay lại cũng không khó khăn. Thậm chí bởi vì kiếp trước trải qua nhiều, xử lý nhiều chuyện càng thuận buồm xuôi gió, biết nhiều người trong tương lai, hành động hiệu quả gấp nhiều lần.

Chỉ là lúc nào nhìn nơi đâu anh cũng nhớ tới cô gái luôn điềm đạm mỉm cười. Thế giới của anh, không chỗ nào không có bóng dáng của cô, không có ký ức về cô.

Có lúc anh gần như không thể kiềm chế sự nhung nhớ.

Nhưng làm sao anh nhẫn tâm trì hoãn Ngữ Kỳ một đời nữa?

Nếu như trọng sinh về sớm hơn một chút, trước khi anh biết mình ung thư dạ dày, thì dù anh lớn hơn Ngữ Kỳ hai mươi tuổi, nghiệp chướng nặng nề, anh cũng sẽ không ép bản thân buông tay.

Nhưng lúc này, anh đã bị ung thư dạ dày giai đoạn giữa.

Về phần vì sao không đi tìm Ngữ Kỳ, làm vậy chỉ là tự hại mình mà thôi. Từ khi xem ảnh chụp cô, không thể hiểu sao trong lòng anh có dự cảm xấu, là nguyên nhân quan trọng anh không muốn đi.

Vì không rõ tình hình hiện tại nên Hàn Thiệu thấy không thoải mái. Anh có thói quen khống chế mọi người trong lòng bàn tay. Anh không thể bảo trợ lý đi điều tra việc này, ai lại sai người khác đi điều tra chính mình? Anh bắt đầu thản nhiên dò hỏi từ miệng Tiểu Chu.

Ngày hôm đó sau bữa cơm chiều, anh cầm sách ngồi trên ghế sô-pha.

“Tiểu Chu, cậu thấy Tô Vi Vi là người như thế nào?”

Tiểu Chu đang dọn dẹp bát đũa, nghe câu hỏi của anh, mặc dù không biết vì sao đột nhiên Hàn Thiệu hỏi anh ta câu này, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đương nhiên Tô tiểu thư là người tốt, chỉ hơi quá bướng bỉnh.” Dừng một chút, anh nhìn về phía Hàn Thiệu, bộ dáng hình như muốn nói gì mà không dám nói, “Tiên sinh. . .” Suy nghĩ một chút, anh vẫn nói ra miệng, “Con gái luôn thích mình được tôn trọng, ngài nên dịu dàng với Tô tiểu thư.”

Sắc mặt Hàn Thiệu trong nháy mắt lạnh lẽo, lời này của Tiểu Chu là có ý gì?

Rất rõ ràng nhưng mà. . .

Đứng trước bàn cơm nên đương nhiên Tiểu Chu không nhìn thấy vẻ mặt Hàn Thiệu, anh ta chỉ nghe thấy Hàn Thiệu lãnh đạm đáp lời: “Dịu dàng với cô ta một chút?”

Dù sao đã nói rồi, Tiểu Chu dứt khoát nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, mỗi ngày nhìn thấy Tô Vi Vi dày vò, ầm ỹ khiến tiên sinh không được yên ổn, anh ta còn thấy mệt thay tiên sinh. Tiên sinh đã tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, họ dịu dàng xinh đẹp có năng lực khí chất hơn Tô Vi Vi nhiều, nhưng không hiểu sao tiên sinh lại coi trọng Tô Vi Vi: “Vâng, ngài có thể thử dịu dàng với cô ấy hơn một chút, con gái mà, đặc biệt là cô gái trẻ, kiên cường lại yếu ớt, bướng bỉnh lại mềm mại, nếu ngài dịu dàng với cô ấy hơn, e rằng Tô tiểu thư đã sớm khăng khăng một lòng với ngài.”

Mặt Hàn Thiệu đen lại. Rất tốt, Tiểu Chu đã nói vậy anh không thể không hiểu. Tô Vi Vi y như kiếp trước bài xích anh, nhưng anh thích Tô Vi Vi. Không, phải nói là tất cả mọi người nhận định anh thích Tô Vi Vi, bao gồm Tiểu Chu và bản thân Tô Vi Vi. Nếu Tiểu Chu và Tô Vi Vi đều cho rằng như vậy, vậy chuyện này chắc đúng 80%. Hàn Thiệu không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào.

Buồn cười? Khó tin? Hay hoang đường?

Không. Bây giờ anh chỉ cảm thấy. . . Sợ hãi. Đúng vậy, sợ hãi.

Người ở bên cạnh anh là Tô Vi Vi, người anh thích là Tô Vi Vi. Như vậy, Ngữ Kỳ đâu?

Ai tới nói cho anh, Ngữ Kỳ thế nào?

Anh cho Tô Vi Vi không ít tiền, dựa vào tình cảm của Tô Vi Vi với Ngữ Kỳ, Ngữ Kỳ tuyệt đối không phải chịu khổ. Đó cũng là một trong những nguyên nhân anh tàn nhẫn hạ quyết tâm không đi tìm Ngữ Kỳ.

————

Anh bắt đầu thường xuyên nhớ tới khoảng thời gian lúc hai người mới quen.

Nhớ cô hỏi: “Em có thể ngồi cạnh ngài một lát nữa không?” Sau đó cơ thể cô gái mềm mại tựa vào cạnh chân anh.

Nhớ tới khi anh say rượu thì có giọng hát trong vắt vang lên bên tai.

Nhớ cô lặng lẽ đổi cái bàn to thành bàn nhỏ hơn, sau đó dè dặt nhìn anh, cực kỳ khôn khéo.

Nhớ cô chuẩn bị một bàn toàn rau dưa xanh mượt, nhìn anh cười ngọt ngào: “Gần đây em thích ăn nhẹ một chút, cho nên tự chủ trương.”



Phần cuối cùng đều là cô gái thành kính mềm mại hôn lên khóe môi anh, nhẹ nhàng nghiêm túc nói: “Tiên sinh, trên đời này không ai quan tâm sống chết của Tô Ngữ Kỳ, trừ ngài.”

————

Như một trò đùa dai, sau khi anh quyết tâm buông tha thì cơ thể của anh lại tốt lên. Ngữ Kỳ từng dồn hết tâm sức để cơ thể anh không chuyển biến xấu, nay anh mặc cho số phận thì không thuốc mà hết.

Có lẽ bởi vì anh được trọng sinh.

Mấy ngày trước, anh tưởng niệm cả ngày lẫn đêm, lựa chọn buông tha thì lưỡng lự do dự, vào giờ khắc này nó như chuyện cười.

Xế chiều ngày hôm đó anh đến nhà Ngữ Kỳ. Anh ngồi trong xe, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác xấu.

Ngữ Kỳ ra ngoài nét tươi cười rạng rỡ, khóe mắt đuôi lông mày đều là hơi thở của tuổi thanh xuân.

Hàn Thiệu bảo tài xế đi theo.

Sau đó anh nhìn thấy Ngữ Kỳ đi vào trường học Tô Vi Vi. Bên cạnh Tô Vi Vi là một người đàn ông trẻ tuổi, nho nhã lịch sự, làm người ta thấy tựa như gió xuân. Anh nhìn thấy cô gái anh muốn gặp đi tới cổng trường Tô Vi Vi, gọi hai người họ.

Sau đó cô kéo tay Tô Vi Vi. Rõ ràng nói chuyện với Tô Vi Vi nhưng cô cứ lơ đãng nhìn về người đàn ông kia nở nụ cười tươi như hoa.

Ánh mắt cô xem người đàn ông kia anh cực kì quen thuộc, có điều trước đây người cô nhìn là anh.

Nhưng anh mơ hồ cảm nhận được, ánh mắt như vậy không giống ánh mắt Ngữ Kỳ của anh, tuy chỉ dựa vào ánh mắt nhưng anh biết, không phải cô.

“Trở về.” Anh nói với tài xế.

Dự cảm xấu rốt cuộc thành hiện thực. Anh không thể không nhìn thẳng vào cái phỏng đoán khiến người ta sợ hãi mà anh từng tận lực xem nhẹ nó.

Có lẽ bởi vì trong quá trình trưởng thành có chuyện gì khác, hoặc Ngữ Kỳ từng hành động gì khiến thế giới này cô không giống như trước… Nhưng vô luận như thế nào, có một việc hoàn toàn xác thực, không nghi ngờ.

Cô gái này, không phải cô gái nhỏ của anh. Cô không phải Ngữ Kỳ.

Anh khép đôi mắt, khẽ cười.

Anh sẽ sống lâu trăm tuổi, giống như cô từng nói vậy.

Chỉ là, không có cô.

Thế giới này, không có cô.

Chẳng qua là một đời hiu quạnh thôi.

Anh nghĩ như vậy.

Nhưng anh chưa từng nhớ đến, trước khi gặp cô, anh luôn một mình, nhiều năm qua đi mà anh chưa bao giờ cảm giác hiu quạnh.

Nếu như trước kia cô không đi vào lòng anh, về sau mất cô làm bạn, anh mới bắt đầu biết cô đơn khó khăn thế nào.

Anh không biết, khắp người anh tràn ngập nỗi buồn đau, cô đơn ngay cả đứa bé ngây thơ cũng cảm nhận được.

Về chú Hàn còn các phiên ngoại đặc biệt nữa, sẽ được gửi đến các độc giả thân yêu của nhà Lan trong 1 ebook đặc biệt dành riêng cho Hàn Thiệu, vì tác giả ưu ái chú nhất và bạn cũng thích chú nhất :)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.