Lộ Khiết cố gắng ngồi thẳng người lên, chưa kịp cài dây an toàn, thân thể đã nghiêng ngả, xe thể thao như con ngựa hoang thoát cương, băng qua nội thành xa hoa trụy lạc, rất nhanh rẽ vào đường quốc lộ.
Gió lạnh tạt vào thân xe, vang lên những tiếng kêu ‘ù, ù’.
“Tôi muốn xuống xe!”
Chiếc xe không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng lúc càng phi nhanh, chẳng mấy chốc đã đạt đến ba trăm km/h.
Khi tốc độ đủ làm ánh mắt khát máu của Diệp Hoa nổi lên hưng phấn, hắn hơi phanh lại, giảm tốc độ, lúc đi qua khúc cua hắn dùng sức đánh tay lái về hướng ngược lại, làm xe cứ theo quán tính mà lao thẳng về phía trước, rồi hắn đạp mạnh phanh, để toàn bộ thân xe trôi tự do, sau khi đuôi xe dừng lại, xe thể thao đã vững vàng ở một nơi hoang vắng.
Mồ hôi lạnh trên thái dương Lộ Khiết nhỏ giọt, cô cảm thấy dạ dày như bị đảo lộn, cô vươn tay mở cửa xe, mặt trắng bệch.
Nhưng chưa kịp xoay người, bả vai đã bị ấn mạnh xuống, vừa dựa vào ghế, Diệp Hoa đã lật người sang đè lên, vừa vặn kẹp lấy eo Lộ Khiết, đầu gối hắn giữ chặt hai tay cô: “Biết đây là đâu không?”
Đêm hè, tuy không lạnh nhưng sương rơi xuống cũng đủ làm cả người Lộ Khiết run rẩy, áo mỏng như cánh ve, quần ngắn càng khiến cô càng thêm lạnh, cô cố sức giãy giụa, nhưng ánh mắt lại rất bình bĩnh: “Không biết!”
Nhận thấy quần áo cô đang mặc, ánh mắt Diệp Hoa càng trở lên đục ngầu, cố gắng đè nén cơn giận: “Tiền tôi cho chẳng lẽ không đủ để cô mua được một bộ quần áo hẳn hoi sao?” Áo của cô mỏng đến mức thậm chí còn có thể lờ mờ thấy được một mảnh đen bên trong, hình ảnh như kích động đến đại não của hắn, cánh tay không kìm được bóp chặt.
Sắc mặt Lộ Khiết hơi tái lại, cô nghiên đầu tránh né ánh mắt của anh. Tiền anh cho cô quả thất rất nhiều, thậm chí có thể dư dả tiêu phung phí một năm cũng không sợ hết nhưng số tiền đấy so với tiền phí của mẹ cô thì đúng là muối bỏ bể.
Thấy vẻ mặt quật cường của cô, Diệp Hoa ngược lại không tức giận mà cười nhạt.
“Cô có thấy nơi này rất yên tĩnh, hoang vu, vắng vẻ không? Cho dù tôi có cưỡng cô ở đây thì cũng không sợ có ai phát hiện”
Lộ Khiết không biết vì lạnh hay vì sợ hãi, sau khi nghe Diệp Hoa nói những lời này toàn thân cô đều nổi da gà: “Anh đã nói, anh không thích cưỡng ép”
“Haha” Diệp Hoa bất ngờ cười lớn, ngón tay in chặt lên mặt cô: “Quả thật tôi cũng chưa thử bao giờ…nhưng vì cô tôi đành phải phá lệ một lần vậy”
Lộ Khiết nắm chặt bàn tay, lo lắng nói: “Tôi nhớ mẹ, tôi muốn về nhà”
Diệp Hoa nhếch môi cười, không hề tức giận, hắn cúi người xuống đè lên khiến cô khó thở, nhưng giả ngơ: “Giờ mới thấy hối hận?”
Diệp Hoa cười cười ngồi thẳng người lên, lực đè giảm đi, nhưng vẫn chưa buông Lộ Khiêt ra: ” Tôi có thể thả cô về, nhưng cô phải xuống xe” Ngón trỏ của hắn đặt trước ngực cô nâng lên, không tốn nhiều sức lực, đã xé rách chiếc áo mỏng, lộ ra áo lót viền ren màu đen bên trong.
“Á!” Lộ Khiết vội vàng lấy hai tay che ngực, sợ để lộ thân thể, nhưng mà, cô cũng chỉ sợ hãi kêu một tiếng lúc đầu, xấu hổ qua đi, hai mắt cô hờ hững quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Hoa nhìn cô, rõ ràng là cô tức giận, nhưng lại nhẫn nhịn không bộc phát, hắn cười cười, hơi tò mò, hắn muốn nhìn xem, sức chịu đựng của cô đến đâu.
Diệp Hoa quay về ghế lái, lái xe đi lên trước một đoạn.
Cách đó không xa có thể nhìn thấy một đám người nam, nữ đang cắm trái, nhìn bộ dạng hiển nhiên đều không phải dạng tốt lành.
“Anh Diệp!” Có người tinh mắt lập tức nhận ra thân phận của Diệp Hoa.
Diệp Hoa dừng xe lại, hạ cửa kính, Lộ Khiết nhìn thấy những người đàn ông ngoài cửa xe đều đang tiến lại đây, cô vội vàng vòng chặt hai tay trước ngực rồi hạ người xuống thấp.
“Ôi! Lần đầu tao nhìn thấy một người đẹp như vậy” Tiếng kêu của tên đầu xanh làm kích động đến những người khác, đám người lập tức buông bạn gái trong lòng mà vội vàng tiến đến gần cửa xe, ánh mắt trằn trọc ô uê nhìn về phía Lộ Khiết, nếu không phải kiêng kị Diệp Hoa chỉ sợ đám người đã sớm lao lên.
Nhận thấy ánh mắt của đám người, Lộ Khiết sợ hãi nép mình ôm lấy cánh tay của Diệp Hoa, mà lúc này hắn lại thờ ơ, nghiêng người dựa vào xe: “Cô còn chờ gì nữa, nếu muốn về thì xuống xe đi”
“Không… Khởi động xe… Lái xe đi” Lộ Khiết không phải không hiểu ý đồ của những người ngoài cửa xe, nếu bây giờ xuống xe, sợ là sẽ bị ăn sống nuốt tươi không chừng.
Có cánh tay, đã thò qua cửa kính xe, nóng bỏng sờ lên đùi Lộ Khiết, dùng lực bóp một cái.
“Con mẹ nó! Xúc cảm quá tuyệt vời!”
Cô sợ hãi hét lên, chân đi giày cao gót đá về phía người đó, lại bị người đàn ông ở ngoài cửa xe bắt lấy cổ chân: “Này các anh em, lại mà xem, nếu đôi chân này quấn trên lưng…”
“Hahaha” Đám người lập tức phá lên cười.
“Buông tôi ra…Buông ra!”
Tay người đàn ông kia, men theo bốt bằng da lần về phía trước, đã sắp sờ đến mặt trong bắp đùi Lộ Khiết, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô biết ở thời điểm này, chỉ có tên ác ma bên cạnh mới có thể cứu mình.
Tay trái Diệp Hoa gác lên bánh lái, tai còn lại nhẹ nhàng gõ theo nhịp, môi mỉm cười, từ trước đến nay hắn đều không thích phụ nữ không biết nghe lời, phải cho cô một bài học thì mới dần dần bỏ được cái tính xấu này.
“Tôi xin lỗi” Lộ Khiết đã bị ép đến mức cuống lên.
“Cái gì?”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…Tôi hứa sẽ nghe lời anh mà!” Lộ Khiết hét lên, cả người dường như đã dựa vào anh.
Màng nhĩ như bị ai đâm, đinh tai nhức óc, lúc này, Diệp Hoa không còn giả vờ không nghe thấy nữa, bắt lấy cánh tay của người đàn ông, hơi dùng lực lập tức nghe thấy một tiếng ‘rắc’. Đám người thấy vậy, sợ hãi thi nhau bỏ chạy, mắt thấy đám người đã đi xa, Diệp Hoa mới đánh lái phóng xe đi mất. Lộ Khiết cúi đầu thân thể co lại dựa sát vào cửa kính xe, mặt cô đã cắt không còn giọt máu.
Lúc này, xe chạy rất vững vàng, sau khi cảnh vật bên ngoài khôi phục lại bình thường, Diệp Hoa mới trầm giọng hỏi: “Cô thiếu tiền sao?”