Sức mạnh của Diệp Hoa không thể nghi ngờ, một đòn tưởng chừng đơn giản nhưng trực tiếp lại đánh bay đám người, khiến người xung quanh khiếp sợ. Hắc Mang cùng Triệu Bảo Vân do đã sớm quen với tác phong của lão đại nên việc cỏn con ấy cũng không đáng nhắc tới.
Lộ Khiết càng khiếp sợ, lần đầu thấy anh xuất thủ, cô không thể tưởng tượng nổi thân hình đơn bạc mà lại có lực lượng cường đại như vậy, dễ dàng đánh bay những người đàn ông khoác áo đen kia. Giờ phút này cô cũng hiểu ra tại sao anh còn trẻ mà lại có thân phận lớn như vậy.
Khoan Tử bị đả kích nghiêm trọng nhất. Nhưng sau đó hắn không biết làm sao, khi hắn muốn nhìn Diệp Hoa bị đánh đến mức phải quỳ xuống xin tha, mấy tên tiểu đệ lao lên đã bị đánh bay trở lại.
Điều này làm hắn nuốt không trôi, bình thường mọi việc đều do hắn tác oai tác quái nhưng lần này thật không may mắn đá phải thiết bảng, không chỉ mất tiền mà mất cả danh dự.
“Khoan Tử, xem ra tao đánh giá cao mày rồi” Hắc Mang hất càm về phía Khoan Tử, hắn cười nhạt, tự giễu nói.
“Mày, mày…” Khoan Tử tức giận đến bở mang tai, nhất thời không biết phải nói gì.
Tên chia bài thấy sự việc càng lúc càng căng thẳng cũng ý thức được sự việc càng thêm lớn vội vàng dùng tay ấn chặt bộ đàm loại nhỏ ở tai, nhân lúc không ai chú ý nói vài câu gì đó.
Rất nhanh tên chia bài gọi người tới. Một đám người nhanh chóng di chuyển vào sòng bạc, cầm đầu là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường nhưng đôi mắt cực kì sắc bén dường như đối diện với vàn ngạn lưỡi gươm đang chĩa vào người mình.
Đi theo sau còn có bảy, tám người đàn ông. Vừa thấy Khoan Tử, hắn lại gần hét lớn.
“Còn không mau dừng tay! Người đều đến là khách quý, anh vậy mà ra tay đánh người ta sao?”
Hiển nhiên Khoan Tử có chút sợ hãi với người đàn ông trước mặt, nghe xong hắn vội vàng ngậm miệng, an phận đứng yên một chỗ nhưng ánh mắt vẫn một mực hung hăng rơi trên người Diệp Hoa.
Tên chia bài vội vàng chạy đến cạnh Phương Đàm, thì thầm vài câu gì đó, còn chỉ chỉ vào đám người Diệp Hoa.
Sắc mặt Phương Đàm không hề biến nhưng ánh mắt có chút kinh dị nhìn Diệp Hoa rồi quay đầu hướng Khoan Tử lạnh nhạt nói: “Anh Khoan, chuyện này là do anh không đúng dù thế nào thì cũng nên xin lỗi Diệp lão đại một câu chớ để cho tổn thất hòa khí của hai bên”
“Nhưng…”
Dường như lo ngại Phương Đàm, Khoan Tử không dám cả gan làm loạn mà nghiến răng nghiến lợi, lúc này hắn cũng không thể nói mất một sợ tiền lớn như vậy cho nên hắn mới tức giận muốn ra tay đoạt tiền, nếu nói ra chỉ sợ hắn cũng không thoát được đâu cho hết tội.
“Không cần, nếu anh Phương đã đến thì coi như chuyện này bỏ qua đi” Diệp Hoa lạnh giọng nói, ánh mắt hứng thú lướt qua Phương Đàm. Người này kiếp trước hắn đã từng gặp qua và có lẽ hắn ta chính là cánh tay phải của Hàn Phách.
“Không ngờ Diệp lão đại vậy mà lại biết đến kẻ hèn này” Phương Đàm thần sắc lạnh nhạt, sau đó tiếp tục bổ sung: “Người đến đều là khách, hôm nay lại xảy ra sự việc như vậy tôi thay mặt cho anh Khoan xin lỗi cậu và đặc biệt lão đại của tôi rất muốn làm quen với cậu nếu có thời gian rảnh thì hãy đến chơi một lát tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu”
Diệp Hoa lắc lắc đầu, mí mắt hơi nâng: “Đến chơi thì thôi đi, nếu anh Phương đã không còn việc gì thì bọn tôi đi về trước”
Diệp Hoa nói sau, trực tiếp quay người rời đi trước khi rời đi còn không quên mạnh mẽ kéo theo Lộ Khiết đi ra ngoài.
“Mày để bọn nó đi như vậy sao?” Khoan Tử hậm hực số tiền mình mất, không cam lòng nhìn sang Phương Đàm.
Thật lâu sau, khi đám người Diệp Hoa đã rời khỏi Phương Đàm mới liếc sang Khoan Tử nói: “Anh còn không hiểu sao? Nếu tôi không đến kịp chỉ sợ tính mạng của anh cũng khó mà bảo đảm”
Khoan Tử nghe được, hắn cảm nhận hít thở không thông, toàn thâm đẫm mồ hôi, dường như dạo quỷ môn quan vậy.
Phương Đàm hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Khoan Tử: “Hắn ta không hề đơn giản, chỉ sợ nếu dốc toàn lực tôi cũng không phải đối thủ của hắn ta”
“Chỉ là một thằng nhãi mà lại lợi hại vậy sao!” Khoan Tử kinh ngạc hô lên.
Phương Đàm thở dài một hơi, sau đó lắc lắc đầu: “Chỉ mong là vậy, trước hết tạm thời đừng có xảy ra tranh chấp với hắn nếu kéo về được phe mình thì càng tốt…”
Phương Đàm nói xong cũng không tiện ở lại, đối với người thanh niên này không hiểu sao lại mang đến cho hắn một cảm giác cực kì đè nén, người như vậy chỉ sợ không hề đơn giản, nếu không chỉ sợ có ngày Mục Cốc sớm muộn cũng bị người thanh niên này tiêu diệt, cũng mong là hắn đã nghĩ nhiều rồi.
“Bỏ tôi ra!” Lộ Khiết một mực bị Diệp Hoa kéo ra ngoài, do dùng lực cổ tay nhỏ bé cũng sớm trở lên đỏ ửng.
Diệp Hoa mặc kệ cô, hắn quay người nhìn Triệu Bảo Vân: “Lái xe tới đây”
Hắn cử động cánh tay, cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn không dám dây dưa, hậm hực buông tay, cách đó không xa, một chiếc xe thể thao màu đen bóng lao ra khỏi bãi đỗ xe, trong lòng Lộ Khiết nhớ mẹ, xoay người rời đi.
Nhưng hắn sẽ dễ dàng để cô đi như vậy sao? Nếu vậy thì tên ‘Diệp Hoa’ này cũng liền viết ngược rồi.
Cùng lắm vừa đi được hai bước, eo đã bị ôm lấy, rồi cả người Lộ Khiết bị vác lên đi về phía trước, khi cô phản ứng lại, hai chân đã cách xa mặt đất, cả người bị ném vào trong xe ô tô, ngã dúi dụi.
“Thả tôi ra! Tôi muốn về nhà!”
Xe thể thao đắt tiền lượn một vòng, sau khi nắm rõ phương hướng, gầm rú lao vào bóng đêm, vẽ ra một vệt sáng chói lóa.
Mắt thấy chiếc xe đã rời đi xa, Triệu Bảo Vân cùng Hắc Mang thật lâu sau vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ.