Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 366: Chương 366: 5 phách (1)




- Tiếp tục luyện công, sớm ngày đột phá Hóa Hư Cảnh!

Tần Quân cố gắng vứt bỏ tạp niệm, xếp bằng ngồi dưới đất tiếp tục luyện công.

Thiên Cương Tam Thập Lục Biến, hắn vận dụng đã thành thạo. Chỉ có điều phần lớn thời gian hắn cũng không sử dụng sử dụng ra Tam Thập Lục Biến.

Tử Hồng Lôi Pháp cũng gần đột phá tầng thứ năm. Công pháp thiên phẩm khiến cho số lượng và chất lượng linh lực của hắn vượt qua phần lớn tu sĩ cùng giai. Bất Diệt Thánh Thể vẫn đứng ở tầng thứ ba kim cương bất hoại. Đương nhiên kim cương bất hoại của hắn lại kém hơn so với Tôn thân thể kim cương bất hoại của Ngộ Không, chỉ có thể chịu được pháp khí công kích. Nếu như đối phương sử dụng pháp bảo, hắn dùng thân thể cứng rắn chống lại đơn giản là đâm đầu vào chỗ chết.

Pháp bảo, thần thông, công pháp thiên phẩm, công pháp ngâm thể thượng cổ!

Chỉ là dựa vào những thứ này, Tần Quân lại không cần tu luyện pháp thuật. Hắn thậm chí có cảm giác, mình có thể cùng cường giả mới vào Hóa Hư Cảnh đánh một trận. Đáng tiếc hắn vẫn không có cơ hội nghiệm chứng.

Đế hoàng thật phiền não!

Vào đêm, trăng sáng sao thưa.

Trong đình viện, Tần Quân ở dưới tàng cây ngồi xếp bằng nạp khí. Lý Tồn Hiếu và Lôi Chấn Tử canh giữ ở hai bên trái và phải của hắn. Bầu không khí yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng côn trùng kêu râm ran.

Lúc này, một đạo khói ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trên tường viện, mạnh mẽ giống như Lôi Chấn Tử cũng không có nhận thấy được.

- Vèo...

Bỗng nhiên một tiếng gió rít vang lên. Ba người Tần Quân cả kinh mở mắt ra. Bọn họ liếc mắt liền nhìn thấy được cí bóng người đứng ở trên tường viện, quay lưng về phía ánh trăng.

Lôi Chấn Tử và Lý Tồn Hiếu nhảy dựng lên. Lôi Chấn Tử trầm giọng hỏi:

- Người tới là người phương nào!

Trong lòng hắn dâng lên sóng to gió lớn. Bởi vì thần thức của hắn đảo qua ở trên người đối phương, không ngờ nhìn không thấu tu vi của đối phương.

- Tại hạ Viên Hồng, đặc biệt tới bái nhập Tần Đế bệ hạ.

Người kia thả người từ trên tường viện nhảy xuống, vừa đi về phía ba người Tần Quân, vừa tự giới thiệu. Lời này vừa nói ra, Tần Quân nhất thời kích động.

Thông Tí Viên Hầu của ta!

Ngươi rốt cuộc đã tới!

Chỉ thấy Viên Hồng thân mặc áo da thú, toàn thân đầy lông trắng, khuôn mặt nghị lực nghiêm túc, dáng người cao ngất, một tay khiêng một cây gậy sắt. Cho dù là ai vừa nhìn liền biết hắn là Hầu Yêu!

Không lưu manh, bướng bỉnh giống với Tôn Ngộ Không. Viên Hồng rất nghiêm túc, là đại tướng thủ hạ của Trụ Vương.

- Ngươi nói bái nhập, chúng ta sẽ tin sao? Ngươi lai lịch không rõ, bảo chúng ta làm thế nào dám tin tưởng?

Lôi Chấn Tử trầm giọng quát. Hắn từ trên người Viên Hồng cảm giác được một tia cảm giác áp bách, cho nên theo bản năng cảm thấy mâu thuẫn.

- Ha ha! Lôi Chấn Tử không cần khẩn trương như vậy. Ta và Viên Hồng đã sớm quen biết.

Tần Quân cười ha ha. Hắn nhìn thấy được Viên Hồng lộ ra vẻ nghi hoặc. Hắn lặng lẽ nháy mắt ra hiệu. Viên Hồng nhất thời hiểu rõ ý tứ của hắn, không khỏi gật đầu.

- Thật sào?

Lôi Chấn Tử nghi ngờ nhìn lướt qua Tần Quân và Viên Hồng. Trong lúc này, Tần Quân đã bước nhanh đi tới trước mặt Viên Hồng, cho hắn một ôm gấu. Viên Hồng có chút câu nệ mỉm cười.

Cảnh tượng như vậy nhất thời loại bỏ nghi ngờ trong lòng Lôi Chấn Tử. Tần Quân chiêu nạp cường giả, năng lự này sớm đã vang danh thiên hạ.

Lý Tồn Hiếu mặc dù không có mở miệng, nhưng mắt nhìn chằm chằm vào Viên Hồng. Ánh mắt của hắn lộ ra một tia ý chí chiến đấu.

Gia hỏa này và Lý Nguyên Phách điên cuồng giống nhau. Thậm chí hắn từng đi tìm Lôi Chấn Tử, Hồng Hài Nhi cùng với Sa Ngộ Tĩnh một mình đấu qua. Đương nhiên đều bị đánh bại trong nháy mắt. Cho nên hắn chỉ có thể cùng Lý Nguyên Phách, anh không ra anh, em không ra em.

- Ha ha, Viên Hồng lại rất mạnh. Đi, đêm nay chúng ta không say không dừng!

Tần Quân vỗ vai Viên Hồng cười nói. Hắn đột nhiên cảm giác được, triệu hoán Viên Hồng thật ra vẫn rất tốt. Nếu như triệu hoán chính là Tôn Ngộ Không, chắc hẳn hắn còn không quản được.

Hắn nói ra những lời này, khiến cho Lôi Chấn Tử dường như suy nghĩ tới điều gì đó. Hắn nhìn về phía Viên Hồng. Hai mắt Lý Tồn Hiếu lại hoàn toàn tỏa sáng. Nếu như không có Tần Quân ở đây, hắn chắc chắn sẽ xin Viên Hồng chỉ giáo một hồi.

Qua buổi tối hôm nay, bên cạnh Tần Quân liền có thêm một tên thủ hạ, hơn nữa còn là một Hầu Yêu.

Ở mảnh đất vô chủ, có yêu vương làm thủ hạ cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ. Cũng không có đạo sĩ nào tới trảm yêu trừ ma.

...

Hai ngày thoáng một cái đã qua.

Trong đình viện, Tần Quân vừa luyện thương vừa có chút không nhịn được, hỏi:

- Ma Cốt Kiếp có phải đang lừa gạt chúng ta hay không? Thế nào Thâm Uyên Môn vẫn chưa có người nào tới đón hắn?

Lưu Bá Ôn, Lôi Chấn Tử, Lý Tồn Hiếu cùng với Viên Hồng đang ngồi vây quanh ở trước bàn đá uống rượu. Vừa nghe được lời của hắn nói, Lưu Bá Ôn cười nói:

- Người này đã không có dũng khí, chỉ muốn sống sót. Hắn cũng sẽ không lừa gạt chúng ta. Hơn nữa tín hiệu như vậy truyền đi, lại cần thời gian khẳng định không ngắn.

Tần Quân đâm trường thương xuống mặt đất một cái. Kình khí sắc bén đâm thủng mặt đất, lộ ra một lỗ nhỏ không biết sâu cạn.

Hiện tại thương pháp của hắn đã luyện đến cảnh giới nhất định. Thương khí rời thể, thu phóng giống như bình thường. Chỉ là khoảng cách vẫn kém một điểm tầng lá mỏng như vậy.

Dựa theo lời của Viên Hồng, đột phá tầng lá mỏng kia, hắn liền có thể lĩnh ngộ thương ý của riêng mình, làm được cảnh giới người và thương hợp nhất, tùy ý một thương lại vốn có lực lượng cực hạn của hắn.

Nhìn như chỉ có một bước xa, nhưng khiến cho Tần Quân lại nhức đầu không thôi.

- Không xong!

Đúng lúc này, Du Phượng Hoàng bỗng nhiên bước nhanh đi vào đình viện. Nàng không đeo khăn che mặt. Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng đầy vẻ sợ hãi.

Tần Quân thu thương hỏi:

- Thế nào?

- Người của bốn thần tông đến!

Du Phượng Hoàng trầm giọng nói. Tần Quân nghe được không khỏi nhíu mày.

Hắn ban đầu còn tưởng rằng bốn thần tông sẽ ngang trời xông ra. Thật không nghĩ tới bọn họ lại quang minh chính đại tới cửa.

- Chúng ta đi gặp bốn thần tông!

Tần Quân thu hồi Ngân Long Tru Hồn Thương vào không gian thần thoại, sau đó nói. Bốn người Lôi Chấn Tử vội vàng theo sau.

Rất nhanh, đoàn người đi tới trước cửa lớn của phủ đệ. Lúc này thuộc hạ của Đan Minh Tử đứng thành một hàng canh giữ ở trước cửa lớn. Từ ngoài đường nhìn lại, chỉ thấy năm bóng người đang bước chậm đi tới. Bọn họ đi không nhanh không chậm. Tiếng bước chân giống như búa tạ nện ở trên ngực mỗi người, khiến cho cả con đường tràn ngập bầu không khí tiêu điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.