Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 367: Chương 367: 5 phách (2)




Tần Quân đầy hứng thú nói:

- Lại là năm người? Hơn nữa còn đi chậm như vậy. Xem ra là muốn đạp ta lập uy.

Ban đầu hắn còn tưởng rằng bốn thần tông lại đột nhiên tập kích bất ngờ. Thậm chí là phái đám tu sĩ công kích phủ đệ. Thật không nghĩ tới, bọn họ lại phái ra năm người.

Như vậy có thể nói rõ năm người này rất mạnh. Chí ít bốn thần tông cho rằng bọn họ có thể chiến thắng được Lý Tồn Hiếu!

- Không ngờ là Ngũ Phách của Tả Long Đường!

Đan Minh Tử lộ ra sắc mặt ngưng trọng nói.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Quân giới thiệu:

- Bốn thần tông chia ra làm Tả Long Đường, Hữu Hổ Đường, Bắc Huyền Điện, Nam Chu Điện. Trong đó Tả Long Đường mạnh nhất. Năm người này chính là sư huynh đệ, đều có tu vi Địa Tiên Cảnh. Trong đó lão đại Hạ Lệ, có người nói đã vượt qua Địa Tiên Cảnh! Bọn họ ở mảnh đất vô chủ, hoành hành ngang ngược, được mọi người gọi là Ngũ Phách!

Nói xong hắn liền lặng lẽ quan sát biểu tình của Tần Quân. Hắn phát hiện Tần Quân cũng không lộ ra vẻ bối rối, trái lại lộ ra vẻ tươi cười trêu tức.

Chẳng lẽ vị ma tướng này còn chưa có lộ rõ thực lực chân chính?

Đan Minh Tử nhìn về phía Lý Tồn Hiếu nghĩ. Ánh mắt hắn không thể tránh khỏi rơi vào trên người Lôi Chấn Tử và Viên Hồng. Hắn chú ý tới một chi tiết. Không biết là vô tình hay là cố ý, vị trí của Lý Tồn Hiếu lùi lại phía sau Lôi Chấn Tử và Viên Hồng một ít.

Cùng lúc đó, ở trên đỉnh một gian lầu các, một lão hòa thượng đang nằm ở trên mái hiên xem cuộc vui. Không ngờ đó chính là Tang Lương, mấy hôm trước còn muốn lừa Tần Quân.

- Tặc lưỡi, bốn thần tông ngay cả Ngũ Phách đều phái ra, đơn giản là tìm đường chết. Cũng không làm rõ nội tình của kẻ địch.

Tang Lương tặc lưỡi lấy làm kỳ nói, dường như đã biết được thân phận thật sự của Tần Quân.

Nhìn Tần Quân phía dưới, hắn không khỏi cảm thán:

- Đứng đầu và đứng thứ hai Nhân Bảng tập trung lại, mảnh đất vô chủ xem ra càng lúc càng đặc sắc.

Bên kia, Ngũ Phách bước chậm đến. Tần Quân cũng thấy rõ hình tượng của bọn họ. Hình thể bọn họ đều rất khôi ngô. Tất cả thân mặc áo bào gấm màu tím, nhìn như đi rất chậm, nhưng phát ra cảm giác áp bách khiến cho tu sĩ hai bên đường phố cũng không dám thở mạnh.

Ngũ Phách của bốn thần tông lại danh chấn mảnh đất vô chủ. Phàm là người nào đã từng lăn lộn ở mảnh đất vô chủ một khoảng thời gian mọi người đều nghe nói qua danh hiệu của bọn họ.

- Đại sư huynh, để cho ta ra tay trước. Đã lâu không vui đùa một chút.

Một nam tử má trái có vết sẹo dài chừng mười centimet cười gằn nói. Ở trong Ngũ Phách hắn đứng thứ ba, tên là Hạ Tư.

Trong khi nói chuyện, trong tay phải của hắn đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao. Thân đao ánh lên nước sơn, lưỡi đao giống như màu bạc trắng, dưới ánh mặt trời chiết xạ hàn quang khiếp người.

- Ừ.

Hạ Lệ đi ở chính giữa hờ hững nói. Dường như trong mắt hắn, đám người Tần Quân đã là người chết.

- Đinh! Phát động một nhiệm vụ phụ... Chém giết Ngũ Phách của bốn thần tông! Nhiệm vụ hoàn thành thu hoạch được 1000000 giá trị kinh nghiệm, một lần rút thưởng ngẫu nhiên!

Trong đầu Tần Quân không có gì bất ngờ xảy ra, vang lên âm thanh của hệ thống. Ngũ Phách của bốn thần tông không có khả năng là loại người đơn giản. Không gây ra nhiệm vụ cũng không có thiên lý.

- Viên Hồng, ngươi ra tay đi!

Tần Quân nhìn lướt qua một vòng, sau đó cười nói. Nếu bốn thần tông muốn giẫm lên hắn để lập uy, vậy hắn nhất định phải đánh thẳng vào mặt..

Trong Ngũ Phách còn có tồn tại Địa Tiên Cảnh. Phái Lý Tồn Hiếu ra, rõ ràng không thích hợp. Lôi Chấn Tử đã thành danh, rất dễ dàng khiến cho người ta nhận ra. Cho nên liền do Viên Hồng ra tay. Đây vẫn là an bài tốt nhất.

Dù sao trừ hắn ra, không có người nào biết tới Viên Hồng.

Tùy tiện để Viên Hồng biểu hiện một chút thực lực cho Lôi Chấn Tử và Lý Tồn Hiếu thấy. Ý chí chiến đấu của hai người này đối với Viên Hồng, hắn lại nhìn thấy ở trong mắt. Nhất là Lý Tồn Hiếu.

Phải để cho Lý Tồn Hiếu biết, Viên Hồng không phải là đối thủ hắn có thể khiêu chiến. Bởi vì không nghĩ qua sẽ đánh chết hắn!

- Không thành vấn đề!

Viên Hồng gật đầu nói. Trong khi nói chuyện, hắn liền cầm ra Tấn Thiết Côn của mình. Khí chất trầm ổn khiến cho Tần Quân không nhịn được cảm thán. Cùng là thần khỉ, tính cách thực sự khác nhau.

Chỉ có điều Tôn Ngộ Không bướng bỉnh, thật ra lại là nguyên nhân làm cho người ta thích hắn. Không sợ trời không sợ đất!

Lại ở thời điểm Tần Quân miên man suy nghĩ, Viên Hồng phóng người nhảy lên một cái, nhảy đến trước mặt các tu sĩ Nam Minh Thánh Giáo. Sau đó hắn một tay khiêng Tấn Thiết Côn đi về phía Hạ Lệ.

Thân là tồn tại đứng hàng thứ ba trong Ngũ Phách, trên mặt Hạ Tư lộ ra vẻ cuồng ngạo, có thể nói là hết sức rõ ràng. Dường như trời là lão nhị lão đại của hắn.

- Tiểu Hầu tử, dưới đao Hạ gia gia ngươi không chém kẻ vô danh!

Hạ Tư khinh miệt cười nói. Vết đao trên mặt hắn vô cùng dữ tợn, khoảng cách của hai người cũng càng gần.

Mà Hạ Lệ của Ngũ Phách lại nhíu mày. Hắn chợt phát hiện bản thân mình không nhìn thấu được tu vi của Viên Hồng. Viên Hồng biểu hiện càng bình tĩnh, hắn lại càng bất an.

- Ta là Viên Hồng.

Viên Hồng nhẹ giọng nói. Giọng nói bình thản. So sánh với Hạ Tư, khiến người ta không nhịn được phải liếc mắt nhìn hắn một cái.

Chí ít đối mặt với danh tiếng Ngũ Phách, Viên Hồng không kinh sợ hoảng hốt.

- Gia hỏa này lại là cường giả từ nơi nào chui ra vậy...

Du Phượng Hoàng nhíu mày suy nghĩ. Lần đầu tiên nhìn thấy Viên Hồng, nàng đã rất hiếu kỳ. Nhưng lại ngại không đi hỏi bí mật của Tần Quân.

Bây giờ thấy Tần Quân để cho Viên Hồng một mình đối mặt Ngũ Phách của bốn thần tông, nàng hiểu rõ, Viên Hồng tuyệt đối là cấp cường giả không kém gì Lý Tồn Hiếu!

Hạ Tư bị thái độ của Viên Hồng chọc giận, lúc này cầm đao liền bổ về phía Viên Hồng.

Tốc độ Địa Tiên Cảnh của hắn nhanh tới mức nào. ở dưới tình huống mắt các tu sĩ đứng ở ngoài xem không theo kịp, hắn liền lấn người đến trước mặt Viên Hồng, muốn một đao chém xuống đầu Viên Hồng.

Một tiếng động lớn nổ vang!

Hình ảnh dường như dừng lại. Chỉ thấy Viên Hồng một côn đánh nổ đầu Hạ Tư. Máu tươi bay ra khoảng không trên đường phố. Thân thể Hạ Tư đứng ở trước mặt Viên Hồng, cách một thước. Trường đao cách cái cổ của Viên Hồng không được nửa thước. Thời khắc này một tay Viên Hồng cầm lấy Tấn Thiết Côn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Yên lặng!

Cục diện trong nháy mắt lại trở nên yên lặng. Tất cả mọi người ngây người nhìn cảnh tượng như vậy. Cho dù là Tần Quân cũng trợn mắt nhìn chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.