Giết chết trong nháy mắt!
Còn tàn bạo như thế!
Trong lòng Tần Quân muốn hét to. Liên tiếp có tiếng hít khí lạnh từ hai bên đường phố truyền đến. Sau khi yên lặng năm giây, cả con đường nhất thời bùng nổ!
- Ông trời của ta! Ta hoa mắt hay sao?
- Đây chính là một trong Ngũ Phách, lại bị đánh bể đầu!
- Giết chết trong nháy mắt... Vị hầu vương này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
- Chẳng lẽ là Cự Kình của Yêu tộc?
- A... thủ hạ của Quân Thanh công tử lại có tồn tại mạnh như vậy, quá kinh khủng!
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Viên Hồng đều tràn ngập sợ hãi. Thậm chí bọn họ còn không ngừng lui về phía sau.
Bốn người Hạ Lệ còn há hốc mồm, giống như bị sét đánh, đứng ngẩn ngơ ở tại chỗ. Rõ ràng bọn họ vạn vạn lần không thể nào tưởng tượng được Hạ Tư sẽ bị giết chết trong nháy mắt như vậy.
Lôi Chấn Tử trợn tròn hai mắt. Lý Tồn Hiếu lại há hốc mồm. Càng chưa nói tới đám người Du Phượng Hoàng gần như hóa đá.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền kinh người!
- Thế nào không dám lên sao?
Tần Quân cố nén hưng phấn, giả vờ phong khinh vân đạm, nhìn về phía bốn người Hạ Lệ kêu lên. Đồng thời ở trong lòng hắn thầm hỏi:
- Hệ thống, Viên Hồng giúp ta giết chết Ngũ Phách, nhiệm vụ này của ta làm sao bây giờ?
Lúc này, hắn tất nhiên không thể để cho Viên Hồng đặc biệt lưu Ngũ Phách một hơi thở, để cho hắn tới giết.
Liên quan tới hệ thống hắn cũng không muốn để lộ ra. Mặc dù chỉ là manh mối.
- Cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao lấy thực lực của kí chủ căn bản không có khả năng chém giết Ngũ Phách.
Hệ thống trả lời lại vừa khiến cho Tần Quân buông lỏng, lại vừa có chút buồn bực.
Đây coi như là khinh bỉ ta sao?
Thật ra thực lực bản thân hắn ở dưới trăm tuổi cũng coi như đứng đầu. Đáng tiếc ở bên cạnh những Thần Ma như Viên Hồng, hắn có vẻ ảm đạm không có ánh sáng.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Hạ Lệ cắn răng hỏi. Tuy rằng vừa rồi Hạ Tư có thể có chút sơ suất. Nhưng Viên Hồng có thể một gậy đập chết Hạ Tư, thậm chí khiến cho nguyên thần của hắn cũng không kịp chạy ra. Có thể thấy được thực lực của Viên Hồng không tầm thường.
Có một loại lực lượng là có thể ngay cả nguyên thần cũng đánh tan!
Thông Tí Viên Hầu, cầm nhật nguyệt, ép thiên sơn, phân biệt tốt xấu, xoay chuyển càn khôn!
Viên Hồng không để ý đến câu hỏi của Hạ Lệ, mà lại giơ Tấn Thiết Côn lên cao, đi về phía bọn họ. Hắn giống như Ngũ Phách lúc trước, bước đi rất chậm, nhưng cảm giác áp bách vô thượng lại càng đáng sợ hơn.
Thấy vậy, Hạ Lệ cắn răng nói:
- Cùng tiến lên, ngàn vạn không thể nương tay!
Hạ Tư đã chết thảm. Bọn họ cũng không thể lại lơ là thiếu cảnh giác. Mặc dù Hạ Lệ có chút kinh sợ, nhưng còn chưa đạt tới mức độ khiếp hãi. Bởi vì đạt được Thiên Tiên Cảnh tầng hai hắn cũng có thể giết chết Hạ Tư trong nháy mắt.
Ba phách còn lại gật đầu. Bước chân của nhóm bốn người đạp một cái liền lao vọt về phía Viên Hồng. Khí thế của bọn họ nổ tung ra, trực tiếp hất bay tu sĩ hai bên đường phố cùng với các lầu các ra ngoài. Cục diện đồ sộ, không trung nổ mạnh giống như tiếng sấm sét.
Đối mặt với bốn phách cùng lên, Viên Hồng một côn quét ngang ra. Tốc độ nhanh đến mức ngoại trừ Hạ Lệ kịp né tránh ra, ba phách khác trực tiếp bị quét bay ra ngoài. Lầu các ở khoảng ngàn mét trước mặt Viên Hồng còn bị quét thành hai nửa. Hơn phân nửa lầu các bay lên. Một giây tiếp theo, cuồng phong tàn sát bừa bãi. Các tu sĩ, cột gỗ nhà lầu, nham thạch bị ném đi ra ngoài. Hình ảnh có lực trùng kích thị giác vô cùng chấn động. Đám người Du Phượng Hoàng thấy vậy, nuốt nước miếng.
Ầm ầm ầm...
Toàn bộ Thủ Sát Thành đều đang chấn động, giống như bị động đất đột kích.
Trong không trung Hạ Lệ lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Viên Hồng. Chỉ có lúc thật sự đối mặt với Viên Hồng mới có thể cảm nhận được lực lượng của hắn có bao nhiêu khủng khiếp!
Lúc này, Viên Hồng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lệ. ánh mắt hung ác độc địa. Hạ Lệ nhìn thấy, trong lòng thầm giật mình. Chỉ thấy Viên Hồng hóa thành một luồng ánh sáng trắng nhanh chóng kéo tới.
- Không tốt!
Hạ Lệ cả kinh vội vàng lấy ra một thanh đoản đao màu xanh lục. Đáng tiếc hắn vừa định làm ra phòng ngự đã bị Viên Hồng một côn đâm thủng ngực. Máu tươi bắn ra trên không trung, giống như từng đóa hoa đỏ thê mỹ. Biểu tình của Hạ Lệ cũng ngưng đọng.
Kim Tiên Cảnh tầng chín và Thiên Tiên Cảnh tầng hai chênh lệch lớn tới mức nào?
Giống như con người dễ dàng giết chết một con kiến nhỏ vậy!
- Ngươi quá yếu.
Viên Hồng nhìn chằm chằm vào Hạ Lệ nói ra những lời này. Đây cũng là câu nói sau cùng Hạ Lệ nghe được. Ngay sau đó tay phải Viên Hồng bỗng nhiên xoay chuyển một cái. Tấn Thiết Côn trực tiếp xoáy nát thân thể Hạ Lệ. Hắn chết không toàn thây.
Ngũ Phách đã có hai người chết thảm!
- Ta đang nằm mơ sao...
Đan Minh Tử run giọng lẩm bẩm nói. Về phần đám thuộc hạ của hắn đều đã mất đi năng lực ngôn ngữ, vẫn chìm đắm ở trong biểu hiện bá đạo của Viên Hồng.
- Gia hỏa này cũng là cường giả Kim Tiên Cảnh...
Lôi Chấn Tử lẩm bẩm nói. Lý Tồn Hiếu ở bên cạnh không nghe được. Lúc này mắt hắn sáng quắc nhìn Viên Hồng.
Người này không chỉ có không bị đả kích, ánh mắt còn càng nóng như lửa.
Có lẽ là bởi vì phương thức chiến đấu của Viên Hồng cùng một loại với hắn, cho nên ở trong lòng hắn coi Viên Hồng thành mục tiêu phấn đấu.
- Viên Hồng, một người cũng đừng buông tha!
Tần Quân chỉ vào ba phách khác của bốn thần tông đứng trong đống đổ nát phía xa. Viên Hồng vừa nghe được, lúc này liền phóng về phía bọn họ.
Trên người Viên Hồng lại mang tồn tại của đại thần thông Thất Thập Nhị Biến. Ngay cả Thiên Hạ Lệ Tiên Cảnh tầng hai cũng không kịp phản ứng nữa, huống gì là ba phách khác yếu hơn?
Mặc dù cách xa nhau hơn một nghìn thước, Viên Hồng một lần độn thân liền xuất hiện bọn họ trên không trung, giơ lên cao Tấn Thiết Côn. Tần Quân thấy vậy, không khỏi kích động.
Cảnh tượng như vậy khiến cho hắn không khỏi nghĩ tới phim truyền hình có liên quan đến Tôn Ngộ Không hắn đã xem trước đó. Trong phim, Tề Thiên Đại Thánh giơ gậy như ý lên cao, dáng người lại khắc sâu ở trong lòng mấy chục vạn con cháu Hoa Hạ, khó có thể phai mờ.
- Cho sụp đổ hết!
Viên Hồng giận dữ hét lên một tiếng. Lời nói còn chưa dứt, thiết côn của hắn đã hạ xuống. Trong phút chốc ánh sáng mạnh chớp hiện. Khu phế tích dưới chân của ba phách trực tiếp bị ầm ầm vùi lấp.