Đá vụn bay ngang. Cuồng phong cuốn về phía bốn phương tám hướng. mái hiên của các gian nhà trong khu phố xung quanh còn bị tốc lên. Cục diện giống như mạt thế hạ xuống.
- Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ phụ... Chém giết Ngũ Phách của bốn thần tông! Thu được 1oooooo giá trị kinh nghiệm, một lần rút thưởng ngẫu nhiên!
- Đinh! Chúc mừng kí chủ đột phá Thuế Phàm Cảnh tầng tám!
Gió lớn lay động mái tóc đen bên tai Tần Quân. Hắn còn chưa thấy rõ được tình cảnh phía trước, tiếng nhắc nhở của hệ thống liền vang lên ở trong đầu. Đồng thời nguồn nhiệt linh lực quen thuộc ở bên trong thân thể dâng trào, khiến cho tâm tình hắn càng thêm thoải mái.
Thuế Phàm Cảnh tầng tám!
Khoảng cách với Hóa Hư Cảnh còn kém hai bước!
Hắn thề, hắn không phải muốn ăn Đát Kỷ và Tiểu Ly. Hắn chỉ là đơn thuần muốn trở nên mạnh mẽ mà thôi.
Rất nhanh, Viên Hồng khiêng Tấn Thiết Côn từ trong bụi cuồn cuộn đi ra. Nhìn như hắn đi rất chậm, nhưng một bước liền vượt qua mấy chục thước, thần kỳ vô cùng.
- Toàn bộ Ngũ Phách đều chết hết?
- Mẹ của ta ơi, ta là đang nằm mơ sao? Ngũ Phách không còn chút sức đánh trả nào, bị tàn sát?
- A... Quân Thanh công tử rốt cuộc có lai lịch thế nào?
- Không trách được dám diệt trừ Hữu Hổ Đường, chiếm lấy Thủ Sát Thành. Hóa ra người ta thật sự có con át chủ bài!
- Chà chà. Xem tình hình thế này, bốn thần tông mất mặt lớn. Cũng không biết sau khi tông chủ của bọn họ nghe được tin tức này, sẽ suy nghĩ như thế nào.
Các tu sĩ quan sát cuộc chiến không bị ảnh hưởng đến hoặc không bị thương đều bàn luận ầm ĩ.
Về phần những tu sĩ bị ngộ thương, chỉ có thể nuốt oán khí này vào trong bụng.
Ngũ Phách đều chết không toàn thây. Bọn họ làm sao dám phẫn nộ chê bai Viên Hồng?
Nhìn Viên Hồng đi về phía Tần Quân, trên mặt của mỗi một người đều lộ ra vẻ kính sợ.
Mảnh đất vô chủ không có quy tắc, người mạnh là vua!
- Chủ công, đây là nhẫn trữ vật của bọn họ.
Viên Hồng mở tay trái ra. Trong lòng bàn tay của hắn có một nắm nhẫn trữ vật. Cẩn thận đếm liền biết có mười ba cái nhẫn trữ vật.
Tần Quân tiếp nhận số nhẫn trữ vật này, sau đó ném cho Lưu Bá Ôn, cười nói:
- Ngươi giúp ta sắp xếp lại một chút, sau này bỏ vào quốc khố!
Thân là Ngũ Phách của bốn thần tông, trong nhẫn trữ vật của bọn họ khẳng định có giấu rất nhiều linh thạch, đan dược, pháp khí, pháp thuật v.v.
Tất cả đều là trang bị giết quái rơi ra.
Lưu Bá Ôn ngẩn người. Hắn không nghĩ tới Tần Quân tín nhiệm hắn như thế. Nhưng hắn cũng không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp cất đi mười ba cái nhẫn trữ vật này. Trong lòng hắn cảm động thế nào, chỉ có bản thân hắn biết được.
- Được rồi, có thể dẹp đường trở về phủ!
Tần Quân nhìn đám người Du Phượng Hoàng cười nói. Sau khi nói xong, hắn liền xoay người đi vào trong cửa lớn. Viên Hồng, Lôi Chấn Tử, Lý Tồn Hiếu cùng với Lưu Bá Ôn theo sát phía sau.
Mãi đến khi bóng lưng của bọn họ biến mất ở trong tầm mắt mọi người, mọi người mới có thể giật mình tỉnh lại.
Đan Minh Tử cười khổ nói:
- Phượng Hoàng, ánh mắt của con thật sự tinh tường, ôm lấy một cái bắp đùi lớn!
Du Phượng Hoàng cười khổ theo. Đó là ánh mắt nàng tinh tường sao? Thật ra nàng vẫn đánh giá thấp Tần Quân. Trước đây lúc nàng biết Tần Quân, thật sự không ngờ được tiểu tử này vừa gặp gió mưa liền hóa rồng, một lần bay lên trời, ngăn cản cũng không ngăn cản được.
Nhìn khu phố xung quanh phủ đệ hóa thành khu phế tích, Du Phượng Hoàng có chút đau đầu. Vừa tiếp nhận Thủ Sát Thành lại rơi vào sự phá hủy. Chỉ có điều thủ hạ của Tần Quân đánh chết Ngũ Phách, nhất định có thể chấn áp bốn thần tông. Cho dù bốn thần tông lại hận Tần Quân, cũng phải điều tra nội tình của Tần Quân xong mới nói tiếp.
Bốn thần tông chỉ là bá chủ của mảnh đất vô chủ mà thôi. Phóng tầm mắt ra toàn bộ Nam Vực chỉ có thể miễn cưỡng xem như là nhị lưu.
Các tu sĩ đứng ngoài xem rất nhanh liền tản đi. Bọn họ đều rất kích động. Tận mắt nhìn thấy một trận đại chiến kịch tính như vậy, có bọn họ ở đây, chuyện hôm nay chắc chắn phải chấn động mảnh đất vô chủ. Đại danh của Viên Hồng chắc chắn uy chấn tám phương.
Trên mái hiên lão hòa thượng Tang Lương xoa cằm có chút suy nghĩ nói:
- Con yêu hầu này thật cường đại. Ngay cả ta cũng nhìn không thấu được lai lịch của hắn. Lại thêm Lôi Chấn Tử. Chà chà, Tần Đế làm vậy là muốn thay đổi bố cục của Nam Vực... Chẳng lẽ thế lực sau lưng Tần Đế đến từ vực khác?
...
Yêu hầu, một thủ hạ của Quân Thanh công tử tự xưng là Viên Hồng giết chết Ngũ Phách của bốn thần tông!
Tin tức này giống như ôn dịch từ Thủ Sát Thành tản về phía các thành trì. Vô số người kinh ngạc ồ lên. Vị Quân Thanh công tử này rốt cuộc là người phương nào?
Ngũ Phách của bốn thần tông lại là cường giả hoành hành một phương. Viên Hồng trong nháy mắt tiến thân vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp của mảnh đất vô chủ.
Thế lực khắp nơi đều rất tò mò, không rõ bốn thần tông sẽ có phản ứng gì. Đáng tiếc bốn thần tông giống như không có phát sinh chuyện này, không thể hiện ra bất kỳ thái độ gì. Thậm chí không lại phái người đi tới Thủ Sát Thành nữa. Dường như người chết không phải là Ngũ Phách, là năm con heo.
Thời gian lại trôi qua ba ngày.
Ngày này, Ma Cốt Kiếp cuối cùng nhận được phi trùng của Thâm Uyên Môn bọn họ hồi âm.
- Thứ này thật sự có thể truyền lại tin tức sao?
Tần Quân nhìn phi trùng nhỏ như con ruồi ở trong lòng bàn tay của Viên Hồng hỏi. Một tay Lôi Chấn Tử kéo Ma Cốt Kiếp tới bên cạnh Viên Hồng, trầm giọng nói:
- Nhanh nói cho chủ công biết, nó mang đến tin tức gì.
Ma Cốt Kiếp run rẩy đưa tay tiếp nhận con phi trùng nhỏ, sau đó bỏ vào trong miệng nuốt xuống. Tần Quân thấy vậy, chợt ớn lạnh.
Thâm Uyên Môn thật sự biến thái!
Ngay sau đó, Ma Cốt Kiếp nhắm hai mắt lại. Qua hai ba giây, hắn mới mở miệng nói:
- Phân đà bí mật của Thâm Uyên Môn ở trong Tử Vong Cốc.
Tử Vong Cốc?
Tần Quân nhíu mày. Lưu Bá Ôn lại mở miệng nói:
- Ta từng nghe nói qua về Tử Vong Cốc. Nó cách Thủ Sát Thành mấy trăm dặm, Có người nói rất nhiều tu sĩ đều sẽ đi tới Tử Vong Cốc rèn luyện. Tuy rằng phần lớn bỏ mạng, nhưng tu sĩ sống sót đi ra cũng thu hoạch không ít.
- Ai da, xem ra vẫn là danh thắng cổ tích.
Tần Quân cười ha hả nói, sau đó xoa cằm bắt đầu suy tư.
Hắn ngược lại không phải là sợ Tử Vong Cốc có nguy hiểm. Hắn chỉ là suy nghĩ một chút xem nên làm gì đối với Thủ Sát Thành.