Chúc Nghiên Khanh tất nhiên sẽ không để cho hắn thực hiện được. Lúc này nàng lui về phía sau. Không ngờ lại lui về phía sau lưng của Tần Quân.
Tần Quân nhất thời bất đắc dĩ. Sở dĩ hắn mở miệng là bởi vì nếu như Chúc Nghiên Khanh bị phát hiện, Đát Kỷ và Tiểu Ly khẳng định cũng sẽ như vậy. Sao không thuận thế cứu vị mỹ nhân này. Mà bây giờ Chúc Nghiên Khanh trốn ở phía sau hắn, thân là một nam nhân, Tần Quân cũng chỉ có thể đến giúp tới cùng.
Tốt xấu gì cũng quen biết một hồi!
- Các vị, chúng ta mặc dù là đến vì vũ hội Tiềm Long, nhưng lẽ nào chúng ta phải vứt bỏ tôn nghiêm của mình sao?
Tần Quân bỗng nhiên cao giọng quát, âm thanh truyền khắp trong tai mỗi một người đang đứng xếp hàng ở phía trước cửa thành, khiến cho ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Hai chữ tôn nghiêm lại khiến không ít người động tâm.
- Tiểu tử thối, ngươi muốn nói cái gì?
Binh sĩ cao gầy càng nổi giận.
Tuy rằng bọn họ tùy ý làm bậy, nhưng nếu làm ầm ĩ lớn chuyện, truyền ra cũng không dễ nghe. Dù sao hoàng triều Nam Trác thuộc về phía trận doanh chính đạo. Lễ nghĩa liêm sỉ chính là bầu không khí phổ biến chủ yếu.
- Các vị, đừng nghĩ hoàng triều Nam Trác quá cao. Thật giống như chúng ta không rời được bọn họ. Đồng thời, hoàng triều Nam Trác cũng không rời khỏi được chúng ta!
Giọng điệu Tần Quân sục sôi nói. Lời hắn nói ra nhất thời thu hút sự hiếu kỳ của tất cả mọi người.
Quan điểm như vậy, tu sĩ bình thường không ngờ tới. Cho dù có người nghĩ đến, cũng không ai dám nói ra!
Nhưng Tần Quân dám!
Tần Quân không có khả năng nhất định phải tham gia vũ hội Tiềm Long. Nơi này không lưu gia lại, tự có chỗ khác lưu gia.
Mặc dù rước lấy sự bất mãn của Du Phượng Hoàng, thậm chí đưa tới toàn bộ Nam Minh Thánh Giáo truy sát, Tần Quân cũng không sợ. Đừng nói là mười hai tên trưởng lão Hóa Hư Cảnh rất trâu bò. Một mình Lý Nguyên Phách cũng có thể đánh bại tất cả bọn họ.
- Hoàng triều sở dĩ cao cao tại thượng, cũng là bởi vì đạp lên trên chúng ta. Vũ hội Tiềm Long sở dĩ cho chúng ta cơ hội, không phải là bố thí chúng ta, là muốn chiêu nạp máu mới. Nếu những thiên tài chúng ta không tiến vào hoàng triều Nam Trác, chúng ta tuy rằng mất đi cái cơ duyên này, nhưng sẽ tăng thêm uy hiếp cho hoàng triều Nam Trác!
- Chúng ta hàng năm tiến cống nhiều như vậy, kết quả bọn họ ngay cả để cho chúng ta tiến qua cửa ải, cũng muốn sỉ nhục một hồi. Các ngươi có thể chịu được sao?
- Tu tiên cầu chính là trường sinh. Ý của trường sinh thật ra là vô câu vô thúc, không bị mệnh số hạn chế. Hiện tại chúng ta xem như là theo đuổi vô câu vô thúc sao? Ngay cả binh sĩ, tầng dưới cùng của hoàng triều cũng dám sỉ nhục chúng ta như vậy!
Tần Quân càng nói càng kích động, trực tiếp xé rách da mặt, giễu cợt binh sĩ trấn thủ quan ải, đẩy mùi thuốc súng lên đến cực điểm.
Các tu sĩ cũng nghe được nhiệt huyết dâng trào, phẫn nộ khó nhịn nổi. Trong đó bao gồm cả ba người Diệp Hiên.
Đúng vậy, bọn họ ở trong quốc vực của mình có người nào không phải là tồn tại được vạn người kính ngưỡng, thế nào đến hoàng triều Nam Trác bọn họ lại giống như những kẻ ti tiện vậy?
Ánh mắt Chúc Nghiên Khanh và Dương Lan nhìn về phía Tần Quân trở nên không tầm thường. Khi đối mặt với hoàng triều đè ép, Tần Quân còn có thể đứng ra nói ra những lời như vậy, thật là nổi bật, rất có khí tiết anh hùng. Có vị mỹ nhân nào không thương anh hùng?
Thoải mái!
Tần Quân nhìn vẻ mặt binh sĩ cao gầy xám xịt lại, trong lòng cảm thấy thoải mái. Hắn lại không quen nhìn những binh sĩ này khi dễ nữ tử.
Kiếp trước hắn không có năng lực gặp chuyện bất bình ra tay trợ giúp.
Kiếp này hắn có năng lực tự nhiên sẽ đứng ra!
Chính là vì bản tâm, muốn làm cái gì thì làm cái đó!
- Đúng vậy! Dựa vào cái gì sỉ nhục chúng ta như vậy?
- Các ngươi chỉ là binh sĩ trấn thủ quan ải. Nếu không có hoàng triều Nam Trác đứng sau lưng các ngươi, ta một tay cũng có thể xé các ngươi!
- Một đám bò sát chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
- Thiên địa to lớn, Nam Vực lẽ nào cũng chỉ có một hoàng triều là hoàng triều Nam Trác thôi sao?
- Cùng lắm thì chúng ta đi tới mảnh đất vô chủ. Nơi đó tông môn mọc lên như rừng, cường giả như mây!
Các tu sĩ tình cảm quần chúng xúc động, mỗi một người mặt đỏ gân cổ lên, dường như muốn cùng xông lên tấn công. Các binh sĩ trấn thủ quan ải kinh hãi run sợ.
Binh sĩ hoàng triều trấn thủ quan ải gần như đều ở trên Trúc Cơ Cảnh. Dù sao biên quan vô cùng quan trọng. Đáng tiếc bọn họ đối mặt với đám tu sĩ lại mạnh hơn. Trong đó có đủ tồn tại Kim Đan Cảnh. Dưới cơn thịnh nộ, bọn họ tản ra khí thế vô cùng khủng khiếp, gió cuốn mây tan.
Binh sĩ cao gầy thẹn quá thành giận, rút đao liền bổ về phía Tần Quân. Chân mày Tần Quân nhíu lại, khóe miệng thoáng lộ ra một nụ cười nhạt xem thường. Chân phải hắn giơ lên, nhanh như tia chớp đá vào trên người binh sĩ cao gầy, xem hắn giống như bao cát đá trở lại, đập vào trên tường thành.
Hiện tại Tần Quân đạt được Kim Đan Cảnh tầng ba, khi dễ một binh sĩ Trúc Cơ Cảnh, quả thực dễ dàng giống như uống nước vậy.
- Ngươi dám tập kích binh sĩ!
Các binh sĩ trấn thủ quan ải còn lại nhất thời nổi giận. Bọn họ đều xông tới bao vây Tần Quân. Bọn họ không dám tranh đấu với tất cả tu sĩ, nhưng cũng không sợ một mình Tần Quân.
Ầm. Một tiếng nổ lớn kinh thiên vang lên!
Một thanh chùy lớn giống như một vại nước từ trên trời hạ xuống, nện ở trước mặt Tần Quân, trực tiếp đập mặt đất lõm xuống thành một hố lớn. Những vết nứt theo mép hố lớn kéo dài về phía bốn phương tám hướng. Các binh sĩ cả kinh đồng thời lui về phía sau. Các tu sĩ lại chấn động nhìn Lý Nguyên Phách đang ở phía sau Tần Quân.
- Ai dám tổn thương điện hạ nhà ta, ta sẽ đập hắn thành bánh thịt!
Lý Nguyên Phách hừ một tiếng lạnh giọng nói. Âm thanh giống như một thanh búa tạ nện ở trên ngực mỗi một tên binh sĩ, quấy đảo khí huyết cuồn cuộn, làm cho bọn họ không dám bước về phía trước một bước.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị. Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Lý Nguyên Phách, tiếng gió thổi ngược lại trở thành âm thanh duy nhất trong thiên địa.
- Hỏi một câu nữa, các ngươi rốt cuộc vẫn có để cho chúng ta tiến vào hay không?
Tần Quân lạnh giọng hỏi. Trong khi hắn nói chuyện, Hạo Thiên Khuyển, Đát Kỷ, Pháp Hải, Tiểu Ly, Lý Nguyên Phách cùng với Thái Bạch Kim Tinh sóng vai đứng sau lưng hắn. Khí thế khủng khiếp bạo phát ra, dường như muốn khiến cho trời cũng bị sụp đổ xuống. Một đám binh sĩ trấn thủ quan ải không chịu được uy áp, bịch một tiếng liên tiếp quỳ xuống.