Con ngươi Tần Quân co rút, Lý Nguyên Bá rơi vào dịch dạ dày của Hắc Hải Vương Kình e rằng sẽ bị thương.
May mắn Lý Nguyên Bá nhanh chóng ổn định thân hình, xung lực mạnh mẽ dấy lên bão tố đè mặt biển, làm từng đợt sóng dạ dày dâng lên.
Bạch Cốt Mệnh Quân xoay người tiếp tục lao hướng Tần Quân, làm hắn chửi thầm.
Lão tử có đắc tội ngươi sao? Tại sao cứ cắn chết trẫm không nhả?
Tần Quân thầm bực bội điều ra Cửu Long Chí Tôn Hoàng Bào. Hoàng bào này là hậu thiên linh bảo, lực phòng ngự cực cao.
Tôn Ngộ Không lắc người đến trước mặt Tần Quân, một tay giơ cao Kim Cô Bổng. Tần Quân nhìn bóng lưng Tôn Ngộ Không trông rất bá khí.
Áo choàng đỏ bay trong gió, hai cây phượng đung đưa trên đỉnh đầu, khí thế Mỹ Hầu Vương bùng nổ làm Bạch Cốt Mệnh Quân giật mình khựng lại. Tuy Tôn Ngộ Không thấp hơn Lý Nguyên Bá một tiểu cảnh giới nhưng sức chiến đấu thì cao hơn gã.
Tôn Ngộ Không lạnh lùng quát:
- Biến!
Tần Quân cảm động muốn khóc.
Oách chết cha!
Tròng mắt Bạch Cốt Mệnh Quân lại đảo quanh dường như rất e ngại Tôn Ngộ Không:
- Yêu này tu vi thông thiên triệt địa, các ngươi không trốn ra được, chỗ này rất lớn, rồi các ngươi sẽ phải chết.
Tần Quân châm chọc mắng:
- Phi, dù chết cũng sẽ không giống như ngươi người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Tròng mắt Bạch Cốt Mệnh Quân nhìn hướng Tần Quân, hắn không chút e ngại đối diện nó.
Tần Quân không tin Tôn Ngộ Không cộng với Lý Nguyên Bá vẫn không đánh thắng cái thứ quỷ này!
Tôn Ngộ Không cười ngạo mạn. Lý Nguyên Bá bay lên, thấy Tôn Ngộ Không và Bạch Cốt Mệnh Quân giằng co, gã lặng im.
Qua đợt đánh nhau tuy Lý Nguyên Bá chưa dùng hết thế võ nhưng biết mình không đánh lại Bạch Cốt Mệnh Quân.
Lực lượng và tốc độ không bằng đối phương, dù có thần thông chưa chắc thắng được.
Bạch Cốt Mệnh Quân không nói gì thêm, chậm rãi bay ngược ra sau, tròng mắt nhìn Tần Quân chằm chằm, bên trong viết đầy nghi hoặc và ghen ghét.
Rất nhanh Bạch Cốt Mệnh Quân biến mất trong hắc ám.
Mấy chục vạn binh sĩ thở phào nhẹ nhõm, Bạch Cốt Mệnh Quân đem đến áp lực quá lớn cho bọn họ, đặc biệt trong hoàn cảnh này.
Tần Quân hỏi thầm:
- Cơ Vĩnh Sinh, còn tỉnh không?
Hy vọng Cơ Vĩnh Sinh sẽ cho hắn chút giải đáp.
Cơ Vĩnh Sinh trầm giọng nói:
- Nó đến từ thiên ngoại, không phải người.
Con ngươi Tần Quân co rút.
Sinh vật thiên ngoại? Trong thế giới này cái gì dính dáng đến thiên ngoại thì đều không đơn giản.
Cơ Vĩnh Sinh giới thiệu:
- Ta từng gặp sinh linh này ở thiên ngoại, có năng lực tạo cốt thần kỳ, lực phòng ngự mạnh, lực lượng mạnh, tốc độ nhanh, mạnh gần như không thể đối kháng trong cùng giai. Khuyết điểm duy nhất là chúng nó không có thần thông.
Tần Quân thắc mắc hỏi:
- Ngươi đi thiên ngoại?
Chẳng phải Cơ Vĩnh Sinh bị thần tiên trấn áp sao? Trong mắt Tần Quân thì Cơ Vĩnh Sinh không mạnh đến mức có thực lực đi thiên ngoại. Từng có tu sĩ thử bay thẳng lên trên, càng lên cao càng nguy hiểm, hễ bay cao vạn thước thì không người nào sống sót xuống dưới, chỉ có tay chân cụt.
Cơ Vĩnh Sinh lạnh lùng nói, giọng chất chứa lửa giận và không cam lòng:
- Đương nhiên, Thánh Đình từng khống chế mảnh thiên địa nhân tộc này. Thần tiên cư ngụ ở đại thế giới phồn hoa hơn tại thiên ngoại. Có ngày đột nhiên thần tiên muốn phong tỏa nhân tộc chúng ta, vì vậy bùng nổ chiến tranh. Thánh Đình thua, thế giới này bị phong tỏa hoàn toàn thành đồ chơi của thần tiên, linh khí cũng yếu dần.
Ui!
Tần Quân hút ngụm khí lạnh, lời nói của Cơ Vĩnh Sinh phá vỡ hiểu biết của hắn.
Mảnh thiên địa này đúng là rất lớn, nhưng thế giới thiên ngoại càng to hơn.
Tại sao thần tiên phong tỏa thế giới nhân tộc? Chắc có bí mật gì.
Tần Quân đổi đề tài ngay:
- Tại sao Bạch Cốt Mệnh Quân cứ nhằm vào trẫm?
Tạm thời Tần Quân không muốn hỏi nhiều về việc nhân tộc bị phong tỏa, việc gấp bây giờ là rời khỏi cơ thể Hắc Hải Vương Kình. Mấy cái khác chờ sau này tìm hiểu. Vì Tần Quân sợ biết càng nhiều nỗi lòng càng không bình tĩnh. Trong vô hình Tần Quân cảm giác như rơi vào âm mưu lớn.
Bạch Cốt Mệnh Quân rút đi không phải vì bị nhóm Tần Quân đánh lui, nên hắn chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Tần Quân không tiếc nuối gì, hắn chỉ tò mò là tại sao Bạch Cốt Mệnh Quân cứ chằm vào hắn, mục tiêu công kích là hắn, tự dưng chuốc hận.
Cơ Vĩnh Sinh tức giận nói:
- Không rõ, ta không phải tiên tri cái gì cũng biết.
Khóe môi Tần Quân co giật, cũng đúng, tên này chết không biết bao nhiêu năm.
Cơ Vĩnh Sinh có thể nhìn thấu suy nghĩ của Tần Quân, khó chịu hừ mũi sau đó im lặng:
- Hừ!
Tần Quân quay đầu nhìn quét mọi người một vòng, trầm giọng nói:
- Đi tiếp đi, trẫm có thể mang các ngươi ra ngoài, ở lại chỉ có thể chờ đợi cái chết!
Tần Quân nhìn thấy nhiều binh sĩ rất là khủng hoảng. Tướng sĩ thiết huyết đối diện tình cảnh lúc này cũng sẽ tuyệt vọng.
Một Bạch Cốt Mệnh Quân đột ngột xuất hiện đã làm Lý Nguyên Bá bó tay, đoạn đường sau còn có tồn tại gì chờ đợi bọn họ?
Nghe Tần Quân nói, các tướng sĩ ngó nhau. Bọn họ đều không phải binh lính bình thường, tố chất tâm lý mạnh hơn xa lính thường, rất nhanh bọn họ vứt bỏ nỗi sợ, mắt sáng rực nhìn Tần Quân.
Tần Quân vừa lòng cười, xoay người bay đi tiếp. Tôn Ngộ Không và Lý Nguyên Bá bay hai bên hắn.
Tần Quân quay đầu cười nói với Tôn Ngộ Không:
- Đa tạ Đại Thánh giúp đỡ.
Tôn Ngộ Không chưa đầu vào hắn mà đã trượng nghĩa ra tay, Tần Quân rất vui vẻ.
Xem ra ngày bắt lấy Tôn Ngộ Không không còn xa.
Nhưng trong máu Tôn Ngộ Không chảy tín niệm cường giả làm vua, dưới tay Tần Quân không có người trấn được y thì sau này có thu phục cũng sẽ gây sự. Cường tướng dưới tay Tần Quân toàn là kẻ tâm cao khí ngạo.
Chỉ tính Dương Tiễn, Cửu Đầu Trùng, Lý Nguyên Bá, Lục Kim Ô chắc chắn không phục Tôn Ngộ Không. Càng đừng nói cường giả thế hệ trước như Cửu Linh Nguyên Thánh, Khoa Phụ.
Tôn Ngộ Không lắc đầu cười nói:
- Bây giờ chúng ta là châu chấu cột chung trên một sợi dây, ngươi đã có cách ra ngoài thì tất nhiên ta sẽ giúp ngươi.
Con khỉ bướng bỉnh! Thích trẫm thì đừng kiềm chế, mạnh miệng!
Tần Quân tự kỷ nghĩ, sau đó tập trung chú ý vào đằng trước.
Bạch Cốt Mệnh Quân đột nhiên xuất hiện khiến Tần Quân hơi bất an, đặc biệt là lời nó nói. Bạch Cốt Mệnh Quân nói bọn họ rồi sẽ phải chết, tựa như nguyền rủa khiến người không rét mà run.
Đại quân tiếp tục bay theo Tần Quân.
Ba ngàn thước.
Năm ngàn thước.
Một vạn thước.
Tần Quân nhíu chặt mày, bụng của Hắc Hải Vương Kình rốt cuộc lớn đến cỡ nào? Vì sao bay mãi không thấy cuối?
Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá cũng nhíu chặt mày, đều nhận ra không thích hợp.
Hằng Nga lên tiếng:
- Trong người con yêu này có xu hướng hình thành tiểu thế giới.