Lý Nguyên Phách trầm giọng quát. Trong khi nói chuyện trên mặt hắn xuất hiện từng mảng lông vàng, hai mắt biến thành màu đỏ tươi, mơ hồ có tiết tấu biến thân chim đại bàng cánh vàng.
Nghe hắn nói vậy, Tần Quân cảm động không thôi. Đát Kỷ, Tiểu Ly, Thái Bạch Kim Tinh, Lý Bạch, Hắc Bạch Vô Thường, Pháp Hải đều không có trốn, Tần Vân, Chúc Nghiên Khanh, Bạch Mãnh Hổ cũng không có lựa chọn chạy trốn. Đương nhiên, bọn họ cũng không dám trốn. Lấy thực lực của bọn họ căn bản trốn không thoát khỏi Hoàng Đô.
- Tần Quân ca ca, chúng ta sẽ cùng ca ca chiến đến cùng.
Tiểu Ly ôm cánh tay Tần Quân thản nhiên cười nói.
Đát Kỷ mặc dù không có nói, nhưng vẫn mỉm cười nhìn hắn.
Tê liệt!
Có nhiều bạn đồng hành tương trợ như vậy, sợ cái lông!
Tần Quân hào khí vượt trời, trong lòng không còn sợ hãi nữa.
Ầm!
Sa Ngộ Tĩnh từ trong bụi băm ở phía dưới chân núi bay lên. Giờ phút này toàn thân hắn đều là máu, có chút chật vật. Nhưng khí thế không giảm, trái lại càng cuồng bạo hơn. Cánh tay phải của hắn cầm lấy bảo trượng hàng yêu, nổi gân xanh, không ngừng run rẩy. Rõ ràng lửa giận trong lòng sắp bùng phát.
- Ngộ Tĩnh! Đừng kích động!
Tần Quân liền vội vàng kêu lên. Đối phương còn không có hiện chân thân lại đánh cho Sa Ngộ Tĩnh thành bộ dạng thế này. Hắn tất nhiên hiểu rõ Sa Ngộ Tĩnh không phải là địch thủ của đối phương.
Hiện tại chỉ có thể chờ Hồng Hài Nhi Chân Tiên Cảnh tầng tám chạy tới cứu trận!
A, một ngày cũng sắp đến, làm sao còn chưa tới?
Tần Quân phiền não không thôi, nhưng biểu hiện ra lại một sự an tĩnh. Chí ít ở trước mặt đám thủ hạ không thể hoảng loạn. Dù sao tất cả mọi người lấy hắn làm trung tâm.
- Cổ tiền bối, cầu ngài giết chết hai vị tu sĩ Thiên Tiên Cảnh này. Hiệp nghị giữa ngài và ta, ta nhất định sẽ tuân thủ!
Bắc Cung Tổ vội vàng kêu lên. Bị Sa Ngộ Tĩnh giống như cuồng ma nhìn chằm chằm vào, trong lòng hắn sợ hãi. Cho dù dựa vào ma đao trong tay, hắn cũng không có lòng tin chiến thắng được Sa Ngộ Tĩnh.
Đứng phía xa quan sát cuộc chiến, đám người Chu Lương, Ngạo Vô Kiếm lại không khỏi nhíu mày. Bắc Cung Tổ và vị này Cổ tiền bối lại có hiệp nghị. Có thể để cho người mạnh như vậy ra tay, thứ Bắc Cung Tổ có thể lấy ra ngoại trừ toàn bộ hoàng triều Nam Trác còn có vật gì có giá trị hơn?
- Một lời đã định!
Âm thanh mênh mông vang lên lần nữa, khiến cho đám người Tần Quân không khỏi mướt mồ hôi.
Đúng lúc này, Hạo Thiên Khuyển bỗng nhiên đi tới trước mặt Tần Quân. Toàn thân nó dựng lông đen, một khí thế kinh khủng từ trên người nó bạo phát ra.
Điều này khiến cho mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nó.
- Nói rõ sẽ theo điện hạ tới thiên thu vạn đại, có thể nào lại để cho điện hạ dừng lại ở đây!
Hạo Thiên Khuyển nhỏ giọng gầm lên. Trong khi nói chuyện thân thể của nó bỗng nhiên bắt đầu lớn lên.
Tần Quân thoáng mở miệng. Không nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy được Hạo Thiên Khuyển biến ra chân thân Thiên Cẩu, lại là ở dưới tuyệt cảnh như vậy.
Nhưng cho dù Hạo Thiên Khuyển biến thành chân thân Thiên Cẩu cũng không quá cường giả Địa Tiên Cảnh, làm sao có thể xoay chuyển được càn khôn?
Hạo Thiên Khuyển hình như không tự hiểu lấy mình, bắt đầu bay lên hư không chạy về phía con mắt to trên bầu trời. Thân thể của nó tăng vọt với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Mỗi bước nó bước ra, liền tăng cao mười thước. Rất nhanh vai nó liền dài trăm thước, chiều cao gần ba trăm thước. Toàn thân lông đen giống như thép tản ra ánh sáng bóng của kim loại, trông thần tuấn vô cùng.
Tất cả mọi người nhìn tới mức ngây người. Ngay cả Tần Quân cũng vậy.
Chó vườn nông thôn biến thân trở thành chó thần chấn động thiên địa, hình ảnh tuyệt đối chấn động.
Trên trán Hạo Thiên Khuyển xuất hiện một vòng loan nguyệt. Đôi ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to trên bầu trời.
- Súc sinh! Lăn!
Bắc Cung Tổ vung đao liền chém về phía Hạo Thiên Khuyển. Đao khí màu đen ngưng tụ quét ra, dài đến mấy trăm thước. Dường như trên bầu trời xuất hiện một lỗ hổng màu đen đang di chuyển, thế không thể đỡ.
Đối mặt với đao khí của Bắc Cung Tổ, Hạo Thiên Khuyển không ngờ không né tránh, mở miệng liền táp tới, cắn nát đao khí màu đen. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vô số người nghẹn họng nhìn trân trối.
Ta ngất!
Trâu bò như vậy sao?
Tần Quân há hốc mồm. Trong lòng hắn không nhịn được bạo phát, hỏi:
- Hệ thống, ngươi không phải nói, sau khi Hạo Thiên Khuyển bạo phát có tu vi Địa Tiên Cảnh sao?
- Khi đó lúc vừa triệu hoán đi ra, thực lực bản thân Hạo Thiên Khuyển cũng rất mạnh mẽ. Huyết mạch Thiên Cẩu tiềm lực vô hạn. Hiện tại vì bảo vệ kí chủ, đã kích phát ra chiến lực mạnh hơn.
Hệ thống giải thích khiến cho Tần Quân không biết nên nói cái gì, trong mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ chờ đợi.
Hạo Thiên Khuyển có thể tập kích ngược tình hình chiến đấu hay không?
- Thiên Cẩu...
Thái Bạch Kim Tinh thì thào một câu. Các Thần Ma còn lại cũng chấn động nhìn Hạo Thiên Khuyển, không nghĩ tới Hạo Thiên Khuyển bình thường thoạt nhìn lười biếng, không ngờ lại lợi hại như vậy.
Tốc độ của Hạo Thiên Khuyển cực nhanh, ở trên hư không bước ra vài bước liền muốn đánh tới Bắc Cung Tổ.
Đồng tử Bắc Cung Tổ co lại. Lúc này hắn liền cầm lấy thanh đao màu xanh đen đón đỡ.
Keng.
Một tiếng động vang lên. Một trảo của Hạo Thiên Khuyển đập nó bay ra ngoài, trong chớp mắt liền biến mất ở phía chân trời, không thấy bóng dáng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Sa Ngộ Tĩnh không khỏi lộ vẻ xúc động. Dù sao hắn và Bắc Cung Tổ đã giao chiến một lúc lâu mới chiếm được thượng phong. Hạo Thiên Khuyển biến đổi thân lại cường thế như vậy, hắn làm sao có thể không sợ hãi?
- Gào...
Hạo Thiên Khuyển ngửa mặt lên trời hét dài. Âm thanh tràn ngập uy nghiêm Vương giả, khiến cho tất cả mọi người trong toàn bộ Hoàng Đô đều có thể nghe được rõ ràng.
Đám cường giả Chu Lương, Trương Lôi Đình, Ngạo Vô Kiếm, Lý Mạnh Giáp ở Hoàng Đô vẻ mặt dại ra. Bọn họ không nghĩ tới một con chó mực bình thường bên cạnh Tần Quân cũng mạnh như vậy. Giờ phút này, bọn họ không hiểu sao có loại cảm giác thê lương sống nửa đời trước còn không bằng một con chó.
- Lớn mật!
Âm thanh mênh mông vang lên lần nữa. Chỉ thấy trong con mắt thật to kia bỗng nhiên bắn ra một đạo ánh sáng màu đen, mang theo lôi điện từ trên trời hạ xuống, muốn giết chết Hạo Thiên Khuyển trong nháy mắt. Thiên địa thoáng bị thất sắc.
Hạo Thiên Khuyển không dám khinh thường, nhanh chóng né tránh, đồng thời tiếp tục chạy về phía con mắt thật to kia.
Ầm ầm ầm...
Ánh sáng màu đen rơi vào trong Hoàng Đô. Trong phút chốc bề mặt đất bị nghiền nát. Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ánh sáng mạnh khiến cho tất cả mọi người không nhịn được nhắm mắt lại.