Vô số cát chảy từ lòng bàn tay hắn trong bay ra, trong khoảnh khắc liền lan tràn toàn bộ bầu trời, thậm chí che phủ cả lôi vân cuồn cuộn, vô cùng đồ sộ.
Sông Lưu Sa tám trăm dặm!
Tim Bắc Cung Tổ đập nhanh hơn, theo bản năng vung đao chém tới, muốn chém sông Lưu Sa thành hai khúc. Nhưng mà đao khí màu đen trực tiếp tiến vào sông Lưu Sa, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Bắc Cung Tổ không khỏi sợ hãi. Lúc này hắn tiếp tục vung đao, vẫn chỉ là tốn công vô ích.
- Đao này không ngờ là ma đao!
Thái Bạch Kim Tinh bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên. Cái chữ ma này khiến cho mọi người không hiểu sao cảm thấy trái tim băng giá.
Tần Quân cũng không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ Bắc Cung Tổ và ma đạo có quan hệ gì đó không thể cho ai biết?
Hoàng triều Nam Trác lại là hoàng triều chính đạo. Nếu như trên người Bắc Cung Tổ mang ma đao, tin tức này truyền đi, hoàng triều Nam Trác sẽ không thể lăn lộn tiếp được nữa. Thậm chí đưa tới hoàng triều khác bao vây tiễu trừ.
Chẳng lẽ cái thanh ma đao này có quan hệ với cặp mắt kia?
Tần Quân không nhịn được lại nhìn về phía hai con mắt quỷ dị này. Hắn không tin Sa Ngộ Tĩnh không nhận thấy được. Nếu quả thật bởi vì chiến đấu không nhận thấy được, vậy khủng khiếp...
- Xuống địa ngục!
Sa Ngộ Tĩnh tức giận quát một tiếng. Hắn vung tay trái lên. Sông Lưu Sa liền giống như sóng biển ép về phía Bắc Cung Tổ, trùng trùn điệp điệp, căn bản không có lối nào có thể bỏ chạy.
Đứng ở ngọn núi hoàng cung trên sơn đạo, Tần Quân cũng bị ùn ùn kéo đến sông Lưu Sa hù dọa được. Trong lòng hắn thầm mắng to, ngươi sao không sử dụng ra sớm một chút?
Đương nhiên hắn mắng là xuất từ niềm vui bất ngờ. Hắn tất nhiên hiểu rõ sông Lưu Sa tám trăm dặm khẳng định không đơn giản. Nếu như có thể tùy tiện sử dụng ra, tin tưởng Sa Ngộ Tĩnh cũng sẽ không che dấu.
- Phá!
Trong điện quang hỏa thạch, một âm thanh dường như đến từ trời cao mênh mông bỗng nhiên vang lên. Ngay sau đó một ngón tay tối tăm gạt lôi vân cuồn cuộn hạ xuống, giống như muốn nghiền nát mặt đất.
Ầm ầm ầm...
Lưu Sa tám trăm dặm sông lại bị ngón tay màu đen này đâm tới. Ở trước mặt ngón tay màu đen này, tất cả mọi người có thể cảm giác được rõ ràng mình nhỏ bé tới mức nào.
Đám người Tần Quân nhìn tới trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả đám người Chu Lương, Ngạo Vô Kiếm ở phía xa thấy cũng há hốc mồm, hồi lâu cũng không thể khép lại.
Loại lực lượng này...
Chẳng lẽ là thần?
Sông Lưu Sa bị đâm, Sa Ngộ Tĩnh không nhịn được điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài, nện ở dưới chân núi của ngọn núi hoàng cung. Bụi bặm bay lên cao mười mấy trượng.
Sắc mặt đám người Thần Ma Thái Bạch Kim Tinh cũng biến đổi kịch liệt. Sa Ngộ Tĩnh mạnh nhất bị giết chết trong nháy mắt. Cho dù bọn họ hợp lực cũng không phải là đối thủ của hắn.
Kinh khủng nhất là bọn họ căn bản không biết được rõ ràng đối phương rốt cuộc là tồn tại thế nào.
Sau khi Sa Ngộ Tĩnh tháo chạy, sông Lưu Sa tự động tiêu tan. Bắc Cung Tổ chưa tỉnh táo, lơ lửng trên không trung.
Sắc mặt Tần Quân trắng nhợt. Hắn thầm mắng lẽ nào lão tài xế phải lật xe ở chỗ này?
Hồng Hài Nhi, ngươi rốt cuộc khi nào mới chạy tới?
Chủ công của ngươi sắp chết rồi!
- Điện hạ, để cho ta sử dụng âm dương độn pháp dẫn điện hạ đi tới cõi âm!
Hắc Vô Thường giọng điệu sốt ruột nói.
Ánh mắt Tần Quân nhất thời sáng lên, sau đó hỏi:
- Các ngươi có thể dẫn tất cả mọi người đi sao?
Ngón tay tối tăm này thật sự quá khủng khiếp, làm cho lòng người hoàn toàn không thể nào dâng lên ý chí chiến đấu.
- Không được. Bởi vì các ngươi đều là người sống, cho nên chúng ta chỉ có thể dẫn một người đi thôi!
Bạch Vô Thường lắc đầu nói. Người sống đi vào cõi âm vốn đã là phạm vào tối kỵ.
Tần Quân không khỏi trầm mặc. Đây là muốn để cho hắn đưa ra lựa chọn!
- Không trách được hoàng triều Nam Trác gặp phải biến cố như vậy. Hóa ra có tu sĩ Thiên Tiên Cảnh quấy rối!
Âm thanh trên trời mênh mông kia lại vang lên lần nữa. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trong lôi vân, cặp mắt kia trở nên càng giống thật hơn. Đồng tử thoáng động. Nhưng hình ảnh đó rơi vào trong mắt tất cả mọi người giống như ánh trăng đang rung động kịch liệt.
Trong lôi vân này, tất cả mọi người nhìn thấy hai con mắt lớn, trái tim băng giá. Lúc trước, thoạt nhìn hình như chỉ là hiện tượng kỳ lạ. Hiện tại hoàn toàn chính là mắt của một người khổng lồ ở trên đám mây nhìn xuống bọn họ.
- A, chính chủ tới!
Trong lòng Tần Quân thầm mắng. Trên mặt hắn là một mảnh thâm trầm. Đôi mày kiếm nhíu chặt lại. Không chỉ có là hắn, sắc mặt những người khác cũng khó coi.
Uy áp ùn ùn kéo tới, làm cho cả Hoàng Đô đều rơi vào trong bầu không khí áp lực. Tại các ngõ ngách Hoàng Đô chỉ cần ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy được hai con mắt to uy nghiêm đáng sợ này.
- Ông trời của ta! Đó là cái gì...
- Mắt của thần?
- A... Ta hoa mắt sao?
- Ngày diệt vong của Hoàng Đô sắp tới sao?
- Các ngươi hoảng loạn cái gì. Cặp mắt kia rõ ràng là đi đối phó với đám người Tần Quân!
Các loại tiếng bàn luận vang lên ở bên trong Hoàng Đô. Có kinh hoàng, có tuyệt vọng, cũng có phần khó có thể tin nổi và niềm vui bất ngờ.
Bắc Cung Tổ ngẩng đầu cung kính kêu lên:
- Cảm ơn Cổ tiền bối tương trợ!
Cổ tiền bối?
Chu Lương chờ người đưa mắt nhìn nhau, có thể để cho Bắc Cung Tổ xưng là tiền bối người tuyệt đối là bọn họ khó có thể tưởng tượng được tồn tại.
Mắt thật to nhìn chằm chằm vào đám người Tần Quân, âm thanh vang lên lần nữa:
- Không nghĩ tới hoàng triều Nam Trác các ngươi sẽ bị đám người như thế làm cho thành kết quả như vậy. Tiểu gia hỏa này tuy rằng thiên phú không tệ, nhưng có thể khống chế nhiều cường giả như vậy, xem ra sau lưng ngươi cũng có thế lực lớn!
- Ha hả!
Tần Quân ngoài cười nhưng trong không cười. Vị cường giả Cổ tiền bối này được Bắc Cung Tổ mời tới nói tiểu gia hỏa, tất nhiên chính là hắn. Nhưng đối mặt với cảnh tượng lúc này, có nhiều lời hơn nữa cũng chỉ là vô nghĩa.
Muốn để Tần Quân cầu xin tha thứ?
Đó là không thể. Hắn tình nguyện chết!
Hai đời làm người, sống thêm mà phải uất ức như vậy, còn có gì thú vị sao?
- Điện hạ không cần phải sợ. Nếu như hắn muốn giết chết ngươi, vậy phải bước qua thi thể của Nguyên Phách!