Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện và luyện kiếm, Tần Quân luôn nghĩ cách bồi dưỡng quan hệ với Hằng Nga, tiếc rằng nữ thần chung quy chính là nữ thần, Tần Quân chẳng mấy khi tìm được đề tài.
Song ưu điểm lớn nhất của Tần Quân chính là mặt dày, hắn không hề nổi giận, ngược lại càng có động lực hơn.
Qua khoảng ba ngày, Hoàng Phong Đại Vương trở về, Tần Quân ca ngợi một hồi, cho người tuyên truyền bốn phương về công tích vĩ đại của gã.
Bốn ngày trôi qua, cơ hội mở phó bản Thần Ma một tháng một lần sẽ lại tới.
Lần này Tần Quân cho Sa Ngộ Tịnh trở về, hi vọng gã dỗ được Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Đường Tăng và Tiểu Bạch Long đến.
Thời gian cứ thế trôi mau.
…
Hôm ấy, Thái Bạch Kim Tinh cuối cùng cũng về, nhưng lại đem theo tám vị tiên thần.
Thiết Quải Lý, Chung Ly Quyền, Trương Quả Lão, Lam Thải Hòa, Hà Tiên Cô, Lã Động Tân, Hàn Tương Tử, Tào Quốc Cữu.
Không sai, bọn họ chính là nhân vật chính trong Bát Tiên Quá Hải!
- Không tồi nha, tám vị tiên trưởng ngày sau phải góp sức cho trẫm đấy.
Trong đình viện, Tần Quân ngồi trên ghế đá cười nói. Thái độ của Bát Tiên lại có chút khinh miệt, tựa hồ là vì không phục tu vi mới đến Hóa Hư cảnh của Tần Quân.
- Hệ thống, đưa bảng thuộc tính của Bát Tiên ra đây.
Tần Quân sai bảo trong lòng, đồng thời đưa tay ra dấu đến một góc nào đó.
Thì ra Bát Tiên đều có tu vi Thiên Tiên cảnh, nhưng tiểu cảnh giới thì không đồng nhất. Mạnh nhất là Lã Động Tân, Thiên Tiên cảnh tứ trọng, hơn nữa họ cũng không có thuộc tính đặc thù, Tần Quân có chút thất vọng, song muỗi dù nhỏ cũng là thịt, để họ trấn thủ một phương cũng không tồi.
Thái Bạch Kim Tinh tháo trữ vật giới chỉ ở ngón giữa ra đưa cho Tần Quân rồi cười bảo:
- Đây là thu hoạch mấy chục năm của ta, linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo nhiều vô số kể.
Tần Quân nhướng mày nhận lấy trữ vật giới, dùng thần thức đảo qua bên trong, vẻ mặt nhất thời chấn động.
Cùng lúc đó, Na Tra bay lại đây, y đứng sau lưng Tần Quân, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Bát Tiên.
Lúc trước y thu hết tình cảnh nơi này vào tầm mắt, đương nhiên là hiểu Tần Quân gọi y tới để làm gì.
Nên y không nói gì cả, mà trực tiếp bùng nổ khí thế!
Với Thiên Tiên cảnh mà nói, khí thế của Thái Ất Kim Tiên cảnh là một sự uy hiếp khủng bố.
Sắc mặt Bát Tiên đại biến, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
- Làm sao có thể… chẳng lẽ người này có tu vi Kim Tiên cảnh?
Lã Động Tân hoảng sợ nghĩ, gã vốn dĩ tác phong nhanh nhẹn, thế mà giờ lại chật vật vô cùng.
Gã cảm thấy Na Tra mạnh chẳng khác nào vị chiến thần trên Thiên Đình kia.
Đương nhiên đó là vì tu vi của gã thấp nên mới sinh ra ảo giác như thế, Nhị Lang Thần vẫn mạnh hơn Na Tra rất nhiều.
- Kim Tinh à, Bát Tiên ở với ngươi một thời gian trước đi.
Tần Quân cười nói, trong lời nói của hắn có thâm ý mà người thường không nghe ra, nhưng Thái Bạch Kim Tinh lại hiểu rõ.
Thái Bạch Kim Tinh cười khổ gật đầu.
Trong lòng lão thầm oán Bát Tiên ngu muội, lúc trước lão đã nói với họ là phải cung kính, thế mà cả đám chỉ biết trưng ra vẻ mặt tâm cao khí ngạo.
Thái Bạch Kim Tinh mang về linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo cùng với Bát Tiên, thế nhưng tu vi bản thân lão lại không thay đổi nhiều, Tần Quân sớm đã đoán được việc này nên cũng không để ý.
Miệng pháo nhà lão đâu mạnh ở tu vi, mạnh ở miệng lưỡi mà!
Dưới cái nhìn chăm chú của Na Tra, Bát Tiên toát mồ hôi lạnh đi theo Thái Bạch Kim Tinh.
Sau khi Thái Bạch Kim Tinh và Bát Tiên rời đi, Lưu Bá Ôn nhanh chóng đi vào đình viện.
Trong tay gã cầm một bộ ngọc giản, đến trước mặt Tần Quân, gã nói:
- Bệ hạ, Thánh Triều cử sứ giả mang ngọc giản tới, trên đó ghi cách thức và con đường tới Thánh Triều, còn có giới thiệu sơ lược về Thánh Triều nữa ạ.
Tần Quân nhướng mày, không ngờ Thánh Triều lại hào phóng để lộ tin tức ra như vậy.
Hắn nhận lấy ngọc giản, hiếu kì hỏi:
- Sứ giả của Thánh Triều đâu?
- Đi rồi, hình như không dám gặp ngài.
Lưu Bá Ôn dở khóc dở cười đáp.
Sau khi Hạo Nhật Minh bị Hoàng Phong Đại Vương dẹp gọn, chín mươi vạn Hoàng Cân quân đoàn xuất hiện từ hư không, một loạt sự kiện ấy đã nhuộm Tần Quân trong hào quang thiên thần hạ phàm, Thánh Triều sứ giả cũng không dám chạm mặt hắn.
Tần Quân lắc đầu cười, xem ra mình đã trở thành đại ma vương rồi.
Hắn còn có chút đắc chí, trở thành một sự tồn tại khiến cho người ta nghe tên đã sợ mất mật, đúng là một chuyện tốt.
- Bệ hạ, từ giờ đến lúc ngài đi Thánh Triều còn không đến một tháng, có thể chuẩn bị thỏa đáng được không?
Lưu Bá Ôn quan tâm hỏi.
Chính là, leo càng cao thì ngã càng đau.
Tần Quân nay đắc tội bao nhiêu thế lực lớn, lần này đi Thánh Triều dự cái gọi là Quan Thiên Đại Hội kia, chỉ sợ là nguy cơ tứ phía.
- Yên tâm đi!
Tần Quân cười nhẹ nói.
Làm sao hắn có thể không biết Quan Thiên Đại Hội nguy hiểm cỡ nào, song lúc này đây, hắn chỉ muốn quấy cho trời long đất lở!
Lưu Bá Ôn vừa nghe thì yên tâm ngay, Tần Quân làm việc tuy bừa bãi bá đạo nhưng luôn biết cất giấu con bài chưa lật, hết trận chiến này đến trận chiến khác làm cho mọi người càng thêm tin tưởng hắn.
Sau khi Lưu Bá Ôn rời đi, Na Tra không nhịn được nói:
- Bệ hạ, Quan Thiên Đại Hội, ngài nên mang ta theo.
Không chỉ là vì chiến đấu, mà còn là vì an toàn của chính Tần Quân.
Tần Quân ấm lòng cười bảo:
- Đương nhiên sẽ mang ngươi theo rồi.
Hắn an bài thỏa đáng Hoàng Phong Đại Vương ở lại thủ thành, Hằng Nga và Na Tra đi theo hắn đến Thánh Triều, chỉ ba người bọn họ.
Chung quy Đại Tần còn phải phòng bị Ngưu Ma Vương và Tây Vực phật môn.
Gần đây Ngưu Ma Vương cứ như là đã mai danh ẩn tích.
Mà Tây Vực phật môn cũng không có hành động gì, hắn thậm chí còn không nhận được tin tức gì liên quan đến Tang Lương, xem ra lão hòa thượng kia biết sợ rồi.
Có điều khi Tây Vực phật môn ngóc đầu trở lại, chỉ sợ lại là một trường hạo kiếp.
Được Tần Quân đồng ý, Na Tra hớn hở vui vẻ, sau đó không quấy rầy Tần Quân nữa mà biến mất tại chỗ.
Sau đó Tần Quân bắt đầu dùng thần thức xem tin tức trên ngọc giản.
Hắn vẫn luôn có hứng thú với Thánh Triều.
Theo hắn lý giải, nhân tộc chia làm hai đạo chính ma, vậy Thánh Triều ở đâu?
Chẳng lẽ là ở trên trời?
…
Thời gian chớp mắt trôi qua.
Với sự trợ giúp của linh đan diệu dược mà Thái Bạch Kim Tinh trình lên, tu vi của Tần Quân thế như chẻ tre đột phá tới Hóa Hư cảnh thất trọng.