Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1040: Chương 1040: Biến số lớn nhất




Nhưng ánh mắt Kiếm Chủ không sợ hãi nhìn Hình Thiên, song kiếm rút ra hóa thành hai luồng sáng đâm hướng Hình Thiên, chớp mắt vụt qua ngàn thước từ hướng khác bắn vào gã, muốn cắt đầu gã.

Hình Thiên khom người xông hướng Kiếm Chủ, làm Kiếm Chủ cảm thấy kinh dị như trời sập. Hai thanh bảo kiếm không theo kịp tốc độ của Hình Thiên, Kiếm Chủ không kịp né thì Hình Thiên đã xuất hiện trên đỉnh đầu.

Hình Thiên cao một trượng như ngọn núi nhỏ trước mặt Kiếm Chủ, búa to giơ cao sắp chém gã thành hai nửa.

Gió rít thổi đứt từng lọn tóc đen của Kiếm Chủ, con ngươi gã co rút thầm than:

- Xong đời.

Bùm!

Búa to giáng xuống, mặt đất nổ tung, cát bụi bao trùm hai người, bụi bay cao mấy trăm trượng sắp đụng trời.

Nhát búa đáng sợ!

Đệ tử Kiếm Đình ở phía xa bị hất bay, người tu vi yếu hộc máu tại chỗ.

Mái tóc đen của Tần Quân bay rối, hắn cau mày. Xem tình hình Hình Thiên thì muốn giết Kiếm Chủ.

Đại La Thủy Tiên cảnh viên mãn chiến với sơ kỳ dễ như chơi, huống chi Hình Thiên là Chiến Thần, có thể chiến đấu vượt cấp.

Đụng phải Hình Thiên là nỗi bất hạnh của Kiếm Chủ.

Mắt Hoa Nhất Kiếm thẫn thờ lẩm bẩm:

- Không thể nào . . .

Kỳ Lang Vương sợ suýt xỉu, người kia mạnh vượt sức tưởng tượng rồi.

Dương Tiễn cảm thán rằng:

- Không uổng là Chiến Thần thượng cổ.

Dương Tiễn được tiếng là Chiến Thần Thiên Đình, nhưng ở trước mặt Hình Thiên thì gã cảm thấy danh hiệu của mình hơi bị mỉa mai.

Đây mới là tư thái bá đạo Chiến Thần nên có.

Dốc hết sức đánh một phát rung trời!

Người Tôn Ngộ Không run bần bật rất muốn đại chiến ba trăm hiệp với Hình Thiên. Con khỉ này không biết sợ là gì, chỉ khao khát khiêu chiến với cường giả.

Bụi bay mịt mù, thảo nguyên rung rinh, lực lượng của Hình Thiên quá kinh khủng.

Các đệ tử Kiếm Đinh căng thẳng nhìn chỗ cát bụi mù mịt. Mới rồi một búa của Hình Thiên chém đứt thảo nguyên, một sơn cốc sâu không thấy đáy hiện ra, đưa mắt nhìn không thấy tận cùng hai đầu.

Hình Thiên khống chế lực lượng rất tốt, không hì mấy vực xung quanh đã gặp tai họa ngập đầu.

Phẩm cấp của Càn Thích không thấp, cộng thêm lực lượng của Hình Thiên có thể nhẹ nhàng đánh chìm một vực.

Tần Quân ở trên cân đẩu vân phía xa cũng cảm nhận được kình khí, thân thể như sắp bị kình khí thổi bay.

Tần Quân vui mừngg thầm nghĩ:

- May mắn Hình Thiên không được thả tự do.

Cường giả như vậy phải nắm trong tay hắn mới yên lòng.

Tần Quân hỏi Bồ Đề Tổ Sư ở bên cạnh:

- Kiếm Chủ chết chưa?

Xem tư thế vừa rồi của Hình Thiên phỏng chừng Kiếm Chủ đã nát bấy.

Thật lâu sau bụi đất tán đi, thân hình Hình Thiên lộ ra, vóc dáng cao ráo, khiêng Càn Thích trên vai, bên chân là một hiệp cốc to lớn. Trước mặt Hình Thiên là Kiếm Chủ bình yên đứng, cơ thể run nhẹ.

Nhìn gần thì mặt Kiếm Chủ ướt mồ hôi lạnh, mắt đầy tơ máu, hiển nhiên còn bị rung động vì nhát búa vừa rồi.

Đối diện Càn Thích, Kiếm Chủ tưởng đâu mình chết chắc, đã lâu rồi gã không cách cái chết gần như vậy.

Kiếm Chủ run rẩy thầm nghĩ:

- Lực lượng này . . .

Kiếm Chủ chưa từng cảm nhận sự khủng bố như thế, mạnh còn hơn Thiên Mệnh Đại Đế.

Kiếm Chủ bị rung động không cách nào giữ khí chất ung dung bình tĩnh ngày thường, đấu chí đã tán đi, không thể thoát ra khỏi nỗi sợ vừa rồi.

Hình Thiên nhìn xuống Kiếm Chủ, khóe môi ngông cuồng nhếch cao:

- Nếu không phải bệ hạ vừa mắt ngươi thì ngươi đã không còn mẩu xương.

Kiếm Chủ không trả lời, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Hình Thiên khinh thường cười, bay hướng Tần Quân.

Chỉ hai nhát búa đã hù Kiếm Chủ sợ vỡ mật, đây chính là Hình Thiên, Chiến Thần thần thoại!

Hình Thiên cất đi Càn Thích, cười nói với Tần Quân:

- Ta không giết hắn, bệ hạ.

Sau khi phục hồi đỉnh cao đây là lần đầu tiên Hình Thiên ra tay, tuy chỉ hai nhất búa nhưng gã rất vừa lòng.

Dương Tiễn, Kim Quang Thánh Mẫu phức tạp nhìn Hình Thiên. Tôn Ngộ Không mặt đầy chiến ý ước gì lập tức được đánh trận với gã ngay.

Bồ Đề Tổ Sư vuốt râu mỉm cười, không có phản ứng gì lớn vì điều này nằm trong dự đoán cúa lão.

Hình Thiên nên có bá lực như vậy.

Tần Quân gật đầu nhìn Kiếm Chủ, cười khẽ:

- Đi thôi, tiếp tục lên đường.

Tần Quân ra lệnh Dương Tiễn:

- Mang Dạ Đế theo.

Hắn phải dạy dỗ Dạ Đế đàng hoàng mới được, cho Dạ Đế hiểu rằng giở thủ đoạn là phải trả giá rất đắt.

Dương Tiễn gật đầu, lập tức xông hướng Dạ Đế.

Rất nhanh đoàn người điều khiển mây bay hướng chân trời, để lại thảo nguyên đã hóa thành hoang vu. Kiếm Chủ vẫn đứng ngây người bên mép hiệp cốc, các đệ tử Kiếm Đình ùa tới.

Mặt Hoa Nhất Kiếm tái mét, Kỳ Lang Vương thì run cầm cập tê tái. Kỳ Lang Vương không dám tưởng tượng vừa rồi mình đã thấy gì.

Hình Thiên mạnh mẽ làm tinh thần bọn họ rung động mạnh, cảm giác sợ hãi khiến bọn họ không biết làm sao, dù gã đã đi rồi.

Kiếm Chủ được các đệ tử Kiếm Đình vây quanh, gã lẩm bẩm:

- Thì ra ta không chịu nổi một kích.

Khoảnh khắc vừa rồi kiếm tâm của Kiếm Chủ đã nát.

Kiếm Chủ luôn không sợ điều gì, muốn khiêu chiến tất cả cường giả trên cõi đời, nhưng Hình Thiên mạnh mẽ khiến kiếm tâm chất vấn gã.

Chủ kiếm đạo vào khoảnh khắc này chỉ là trò cười.

***

Bay xa mấy chục dặm, Tôn Ngộ Không ở trên cân đẩu vân tò mò hỏi:

- Kiếm Chủ và Kỳ Lang Vương còn dám tham gia hội trăm hùng không?

Nhớ lại biểu tình của đám người Kiếm Chủ lúc đó là Tôn Ngộ Không buồn cười, ước gì y cũng có thể ra oai giống Hình Thiên.

Tần Quân nhún vai cười nói:

- Sao không dám, cùng lắm khi thấy trẫm sẽ hạ thấp tư thái chút.

Qua trận chiến này ngày sau dù Kiếm Chủ có thành một trong cửu đế thì địa vị ở trước mặt Tần Quân sẽ thấp một bậc. Kỳ Lang Vương không đáng lọt vào mắt Tần Quân.

Dương Tiễn nghiêm túc nói:

- Cái gọi là cửu đế đối với bệ hạ dễ như trở bàn tay.

Người duy nhất có uy hiếp với Tần Quân chỉ mỗi mình Thiên Mệnh Đại Đế.

Cửu U Âm Đế đã thua dưới tay Nhan Đế, Dương Tiễn là số ít người biết thân phận của Nhan Đế nên gã không chút lo lắng về cửu đế thiên hạ. Dương Tiễn đang mong chờ Tần Quân sẽ có biểu hiện kinh thiên động địa như thế nào.

Tần Quân xua tay cười nói:

- Điệu thấp, toàn dựa vào các ngươi nên trẫm mới uy phong như vậy.

Một câu nói thỏa mãn lòng hư vinh của đám người Hình Thiên.

Tôn Ngộ Không vui cười nói:

- Hừ hừ, hội trăm hùng lần này ta sẽ đánh bẹp các hùng chủ cho bệ hạ!

Trong đầu tên này dường như trừ chiến đấu ra không có cái khác.

Tần Quân lắc đầu bật cười, hắn rất thích mang Tôn Ngộ Không theo, có mặt y thì không sợ không có cớ chèn ép hùng chủ khác.

Cứ chối nói hắn không kiềm giữ Tôn Ngộ Không được, diệu tai diệu tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.