- Bệ Hạ, cần ta hỗ trợ không?
Lý Nguyên Bá thấy ngứa tay, nhịn không được nhìn Tần Quân xin chiến.
Tần Quân khoát tay nói:
- Đây không phải ngươi có thể đối kháng!
Lý Nguyên Bá lập tức kinh ngạc, nhưng vô lực phản bác, Hoắc Trấn Dư biểu hiện ra thực lực cũng không phải hắn có thể địch.
Phóng tầm mắt nhìn tới, phảng phất như toàn bộ thế giới đều đã bị Tôn Ngộ Không cùng Hoắc Trấn Dư phá hủy, nhưng trên thực tế chỉ là giọt nước trong biển cả của Bát Hoang.
Hỗn Độn Tử Kim Bổng thẳng nhập vân tiêu chợt co vào, phảng phất như bỗng dưng biến mất, ngay sau đó, Tôn Ngộ Không bổ nhào vọt xuống, hai chân đạp một cái, hóa thành mũi tên, lần nữa lướt về phía Hoắc Trấn Dư.
Hoắc Trấn Dư cũng bị kích phát ý chí chiến đấu cùng nhiệt huyết, hô to một tiếng:
- Hồi lâu không có chiến đấu vui vẻ lâm ly như vậy, có dám báo ra tên của ngươi không!
- Tề Thiên Đại Thánh... Tôn Ngộ Không!
Tôn Ngộ Không nện xuống một gậy, dùng toàn lực, không giữ lại chút nào, Hoắc Trấn Dư nâng lên Ngưu Giác kim trượng, coong một tiếng, kim trượng tuột tay, hắn bị nện đến ngã xuống mặt đất.
Tần Quân nhìn chiến đấu biết trong thời gian ngắn phân không ra thắng bại, lên tiếng nói:
- Bồ Đề, bắt hắn đi.
Thoại âm rơi xuống, Bồ Đề Tổ Sư trong nháy mắt biến mất tại nguyên chỗ.
Một giây sau, hắn liền đến sau lưng Hoắc Trấn Dư, Hoắc Trấn Dư vừa bị Tôn Ngộ Không chấn thương, chuẩn bị bay lên, bỗng nhiên cảm giác phía sau truyền đến một cỗ sát khí, cả kinh vội vàng quay đầu.
Lúc này, phất trần của Bồ Đề Tổ Sư cấp tốc hắn bao lấy, hắn giống như côn trùng trong kén, không thể động đậy.
Nhìn thấy Bồ Đề Tổ Sư xuất thủ, Tôn Ngộ Không vội vàng nói:
- Sư phụ, ngươi làm gì vậy! Ta còn không có đánh xong!
Bồ Đề Tổ Sư trợn trắng mắt, không thèm để ý đồ đệ của mình, bọc lấy Hoắc Trấn Dư đi tới trước mặt Tần Quân, ném xuống đất.
Chúng nhân trợn tròn mắt, Hoắc Trấn Dư biểu hiện đã cực mạnh, nhưng lại bị Bồ Đề Tổ Sư nhẹ nhõm bắt, chênh lệch của song phương lớn đến bao nhiêu?
Cơ Bất Bại cùng Tử Đạo liếc nhau, đều nhìn ra rung động trong mắt đối phương.
Nếu như bọn hắn không có đoán sai, Bồ Đề Tổ Sư sợ là siêu việt Thánh Nhân cảnh, đạt đến cảnh giới càng cao hơn.
Đôi mắt đẹp của Lâm Ngọc Kỳ trừng lớn, nửa ngày không bình tĩnh nổi, Thánh Quân ở trước mặt thủ hạ của Tần Quân cũng không có lực phản kháng chút nào sao?
Nàng khó có thể tưởng tượng đám người Tần Quân đến cùng đến từ phương nào.
- Ngươi.
Hoắc Trấn Dư bị phất trần bao vây, chỉ lộ ra một cái đầu kinh sợ nhìn Bồ Đề Tổ Sư.
Hắn không thể tiếp nhận sự thật này, hắn lại bị bắt, hơn nữa không kịp phản kháng!
Tuy hắn hoảng sợ thực lực của Bồ Đề Tổ Sư, nhưng càng nhiều hơn chính là không phục, cho rằng Bồ Đề Tổ Sư đánh lén.
Bồ Đề Tổ Sư không nhìn hắn, yên lặng chờ Tần Quân thẩm vấn Hoắc Trấn Dư.
Tần Quân nhìn Hoắc Trấn Dư, nhẹ giọng nói:
- Nói cho trẫm, Hoang Thần ở nơi nào!
Thánh Quân rơi vào hoàn cảnh như thế, thật đáng buồn đáng tiếc.
Tần Quân không biết thân phận của Hoắc Trấn Dư, cho nên không có suy nghĩ nhiều, hiện tại hắn chỉ muốn biết hạ lạc của Hoang Thần.
- Ta làm sao có thể biết Hoang Thần ở đâu? Nếu quả thật biết, ta còn có thể sống được sao?
Hoắc Trấn Dư tức hổn hển nói, hắn nỗ lực giãy dụa, đáng tiếc tốn công vô ích.
Đúng lúc này, phương xa bay tới ba đạo thân ảnh, khí thế hung hung, mặc dù không bằng Hoắc Trấn Dư, nhưng cũng có Thánh uy.
Dẫn đầu là một thân ảnh Khô Lâu, hất lên Hắc Bào, âm khí âm u, hai vị bên cạnh mặc dù là hình người, nhưng da thịt trắng bệch, không có đồng tử, trong mắt hoàn toàn trắng bệch, rất dọa người.
- Khặc khặc khặc, có khí tức người sống!
Hắc Bào Khô Lâu cười nói, rõ ràng không phải người lương thiện.