Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1517: Chương 1517: Tồn tại đã lâu (1)




- Ừm?

Tần Quân quay đầu nhìn lại, Thần Ma còn lại cũng như thế, nhìn ba đạo thân ảnh ở nơi xa bay tới, bọn hắn đều có chút đề phòng.

- Lại là Thánh Nhân?

Tần Quân khiêu mi hỏi, tựa hồ ở trong Bát Hoang, gặp được tồn tại dưới Thánh Nhân cảnh mới hiếm lạ.

Cơ Bất Bại gật đầu nói:

- Bộ xương khô kia là Thánh Nhân cảnh trung kỳ, hai cái bên cạnh là Thánh Nhân cảnh sơ kỳ, bọn hắn không phải người không phải yêu.

Tuy bọn hắn đề phòng, nhưng không sợ hãi chút nào.

Ngay cả Thánh Nhân cảnh viên mãn Hoắc Trấn Dư cũng nằm trên mặt đất, những tiểu lâu la này tính là gì?

Rất nhanh, Hắc Bào Khô Lâu mang theo hai Thánh Nhân bay tới, cười lạnh nói:

- Giao ra Trữ Vật Giới của các ngươi, nếu không ta lột da, hút máu các ngươi!

Chúng nhân biểu lộ cổ quái.

Dương Tiễn, Phục Hi, Lý Nguyên Bá đều bộc phát ra khí thế của mình, để đám người Hắc Bào Khô Lâu ngẩn người.

Hậu Thổ, Tử Đạo, Cơ Bất Bại, Tôn Ngộ Không cũng bộc phát ra khí thế, nhất là Tôn Ngộ Không cùng Cơ Bất Bại, dọa đến Hắc Bào Khô Lâu khẽ run rẩy.

Lúc trước bọn hắn nghe được tiếng oanh minh chiến đấu liền chạy đến, vừa vặn thấy chiến đấu kết thúc, nhìn thấy nhiều người như vậy, lập tức sinh lòng ác ý.

Ở trong Bát Hoang, phần lớn tu sĩ Nhân tộc đều rất yếu, Thánh Nhân lại cơ hồ đều độc lai độc vãng, bọn hắn liền không có suy nghĩ nhiều.

Trọng yếu nhất là bọn hắn cũng không phải Nhân Tộc Yêu Tộc, không tu Thần thức, không cách nào cự ly xa tra rõ tu vi của những sinh linh khác, nhưng nơi này là khu vực biên giới của Bát Hoang, ba Thánh Nhân bọn hắn liên thủ, theo lý mà nói, hẳn là không sợ hãi, sinh linh xâm nhập Bát Hoang bị bọn hắn giết rất nhiều.

Đáng tiếc lần này, bọn hắn gặp phải đám người Tần Quân.

- Ba cái ngu xuẩn!

Hoắc Trấn Dư nằm ở dưới đất hùng hùng hổ hổ nói.

Hắc Bào Khô Lâu cúi đầu nhìn về phía hắn, kém chút dọa đến hồn phi phách tán, run giọng nói:

- Hoắc Trấn Dư, ngươi làm sao vậy.

Thánh Quân bị bắt?

Đám người này đến cùng là biến thái gì?

- Nguyên Bá.

Khóe miệng của Tần Quân giật một cái, nhẹ giọng phân phó nói, vừa dứt lời, Lý Nguyên Bá bắn lên, tay trái lấy ra Càn Khôn Xích đánh tới.

Dương Tiễn theo sát phía sau, hai người liên thủ, thắng bại không chút huyền niệm.

Hắc Bào Khô Lâu bị dọa đến quay đầu bỏ chạy, Tần Quân thì nhìn về phía Hoắc Trấn Dư.

- Mang chúng ta đi tìm Hoang Thần, sau đó chúng ta giúp ngươi lấy Thương Võ châu!

Tần Quân hờ hững nói, để Hoắc Trấn Dư hận đến nghiến răng.

- Ta thật không biết.

Hoắc Trấn Dư tức giận gào thét, con mắt đỏ lên.

Hắn làm sao lại gặp được đám người này?

Lúc này, Tần Quân lấy ra một cái bình nhỏ, lộ ra nụ cười quỷ dị:

- Đây là Tà Mãng Độc Nang, nếu phục dụng, Thánh Nhân cũng sẽ lâm vào tình loạn, không quan tâm trước mặt là ai, cũng muốn lên làm một trận, nếu như trẫm để ngươi phục dụng, lại đi tìm một cự thú.

Lời vừa nói ra, Hoắc Trấn Dư trừng to mắt, lộ ra vẻ không dám tin.

Chúng nhân cũng ngẩn người, khuôn mặt của Lâm Ngọc Kỳ trong nháy mắt đỏ bừng, ngay cả Hậu Thổ cũng lộ ra vẻ cổ quái.

Thật lâu sau, Cơ Bất Bại cảm thán nói:

- Con trai có tiền đồ!

Tử Đạo im lặng, ngay cả Chúc Cửu Âm không thích nói cười cũng nhịn không được lắc đầu bật cười.

Như Lai nhìn qua bình nhỏ trong tay Tần Quân, tâm lý trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc trước học trò cưng của hắn là bị vật này hủy.

- Ngươi thật muốn vô sỉ như vậy sao?

Hoắc Trấn Dư cố nén kích động đến mức muốn nhảy lên hỏi, đương nhiên, coi như hắn bạo tẩu cũng vô dụng.

- Ngộ Không, cạy miệng của hắn ra!

Tần Quân giả bộ mặt lạnh, phân phó nói.

- Tốt!

Tôn Ngộ Không nói, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.

Cái này dọa sợ Hoắc Trấn Dư, tuy hắn có chút không dám tin tưởng loại độc này lợi hại như Tần Quân nói, nhưng dưới tay Tần Quân nhiều cường giả như vậy, vạn nhất là thật thì sao?

Việc này, hắn thật không dám cược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.