Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 517: Chương 517: Bổn hoàng (2)




Không ngờ trong Tần Hoàng Giới lại có một cường giả như vậy.

Nhưng gã nhận ra, Thiên Giác đã bị Cửu Linh Nguyên Thánh đánh bại, trái với vẻ lôi thôi của Thiên Giác, Cửu Linh Nguyên Thánh vẫn cứ phong độ vô cùng, hiển nhiên là không bị thương.

- Tên kia mạnh nhường nào chứ...

Hoàng Phong Đại Vương vừa bay đi vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ, từ vị trí đệ nhất cường giả trong đám thuộc hạ của Tần Quân, nay lại bị rớt xuống, gã đương nhiên là khó chịu vô cùng.

Thực ra còn một việc là Tần Quân không biết.

Hoàng Phong Đại Vương từng lén khiêu chiến Cửu Linh Nguyên Thánh, kết cuộc đương nhiên là Cửu Linh Nguyên Thánh thắng lợi, vậy nên từ đó về sau, hễ thấy Cửu Linh Nguyên Thánh là sắc mặt Hoàng Phong Đại Vương lại sượng sùng vô cùng, trốn được chừng nào hay chừng ấy.

- Các ngươi đưa hắn đi tra khảo, hỏi xem lai lịch của hắn và tiểu thế giới này là như thế nào, nếu trong nay mai không hỏi được tin gì thì xử tử!

Tần Quân xoay người lại, phân phó cho Na Tra và Cửu Linh Nguyên Thánh, nói xong hắn liền đi về phía bờ sông, định tranh thủ mấy ngày này để hiểu thấu đáo Trận Đạo Bí Tự.

Na Tra cùng Cửu Linh Nguyên Thánh gật đầu, sau đó kéo Thiên Giác bay về phía xa xa.

...

Màn đêm buông xuống, Tần Quân dẫn Dịch lão đầu vào cái sơn cốc giam giữ Thiên Giác.

Ngày và đêm của Tần Hoàng Giới ngược hẳn với thế giới bên ngoài, khi ở đây là đêm đen thì vương quốc Đại Tần lại là ban ngày.

- Tần tiểu tử, tiểu thế giới này vững chãi quá thể, kẻ sáng lập nơi này có tu vi cao quá cao.

Dịch lão đầu theo chân Tần Quân, vừa đi vừa xuýt xoa:

- Hẳn là liên quan tới Thánh Đình, dù sao thì lâu thật lâu trước đây, Nam Vực là thời đại của Thánh Đình.

Trong lúc nói chuyện, lão cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tần Quân, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt tuấn tú của Tần Quân vẫn bình tĩnh như thường.

Chẳng mấy chốc, họ đã tới trung tâm của sơn cốc, vừa tới nơi liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thiên Giác, thê lương vô cùng.

Hắn bị ghim trên vách núi, ngực dán một tấm hoàng phù, không cục cựa được tí nào, Cửu Linh Nguyên Thánh cầm một chiếc roi kim loại, không ngừng quất gã, roi vừa xuất xuống, sấm sét liền tóe lên, Tần Quân nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.

- Ngươi có biết hắn là ai không? Tên kẻ này là Thiên Giác.

Tần Quân chỉ vào Thiên Giác, hỏi Dịch lão đầu, vừa quay lại liền thấy Dịch lão đầu sững lại, giống như đang ngây ra.

Chẳng nhẽ biết nhau thật?

Tần Quân nhướng mày nghĩ vậy, chẳng nhẽ đều là hai kẻ thiên nhai lưu lạc, đôi bạn thận bị chia rẽ rồi trấn áp hơn vạn năm?

- Bệ hạ, có thể thả hắn xuống không?

Dịch lão đầu nghiến răng hỏi, ánh mắt lão chất chứa bao cảm xúc phức tạp.

Như là đang chìm vào ký ức bi thương.

Thú vị đây.

Tần Quân cười nói:

- Cửu Linh Nguyên Thánh, thả hắn xuống.

Cửu Linh Nguyên Thánh đương nhiên đã sớm nhận thấy sự xuất hiện của hai người họ, gã cất roi vào trong tay áo, sau đó vung tay lên, tấm hoàng phù trên ngực Thiên Giác hóa tro tàn, cơ thể Thiên Giác ngay lập tức liền rơi xuống.

Dịch lão đầu bước chậm tới trước mặt Thiên Giác, nhìn xuống gã. Dịch lão đầu đứng ngược hướng trăng, khiến người khác khó lòng nhìn ra vẻ mặt lão lúc này.

Thiên Giác vẫn cứ cuộn mình run rẩy, không dám ngẩng đầu.

- Thiên Giác, ngươi còn nhớ bổn hoàng không!

Giọng điệu của Dịch lão đầu khác hẳn ngày thường, nay bỗng trở nên lạnh lùng vô cùng.

Bổn hoàng?

Tần Quân nhướng mày, hắn bỗng nhiên nhớ tới, khi vừa mới gặp Dịch lão đầu, Dịch lão đầu cũng từng tự xưng như thế.

Chẳng nhẽ Dịch lão đầu từng là hoàng đế?

Nếu thật vậy, thì Tần Quân càng phải chú ý tới lão hơn nữa.

Đế vương tâm, khó mà phỏng đoán, hơn nữa, khi từng được ngồi trên đế vị thì khó mà dứt bỏ được ngai vang, Dịch lão đầu quấn hắn như vậy, chẳng nhẽ nào đang thèm khát giang sơn của hắn.

Thiên Giác bỗng nhiên như bị sét đánh, cơ thể gã cứng ngắc, khổ sở ngẩng đầu nhìn lên, miệng lẩm bẩm:

- Không thể nào...

- Thật sự là ngài…. sao có thể… không phải là ngài đã….

Thiên Giác ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt của Dịch lão đầu thì sợ tới mức vội vàng bò về phía sau, cả người run lên lẩy bẩy hoảng sợ như gặp phải quỷ.

Cửu Linh Nguyên Thánh dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Dịch lão đầu, ở trong vương quốc Đại Tần này, người gã kiêng kị nhất chính là Dịch lão đầu, lão gia hỏa này quả thực thâm sâu khó dò.

Dịch lão đầu đưa mắt nhìn xuống Thiên Giác, chậm rãi mở miệng nói:

- Bản hoàng không chết, chỉ là bị nhốt lại hơn vạn năm mà thôi.

Hơn vạn năm lâu đến cỡ nào, nhưng từ miệng lão nói ra thì dường như chỉ là một con số đơn giản mà thôi.

Toàn thân Thiên Giác run lên, sau đó gã đột nhiên ôm đầu hét thảm, chỉ cảm thấy đầu đau đớn như muốn nổ tung.

Tần Quân cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ tên này không phải đang giả vờ hay sao?

Thật sự là trí nhớ có vấn đề gì à?

Lúc này, Dịch lão đầu đột nhiên giơ tay phải ra trảo một cái giữa hư không, cư nhiên nhấc bổng Thái Ất Kim Tiên Cảnh lục trọng như Thiên Giác lên lơ lửng, ba người Tần Quân nhìn thấy cảnh này chợt nhíu mày.

- Hừ! Ngươi đúng là hồ đồ mà!

Dịch lão đầu hừ lạnh một tiếng, một cổ khí thế bá đạo tuyệt luân tuôn ra từ trên người lão, khiến cho Tần Quân giật mình lùi lại mấy bước, Na Tra cũng phải lui lại một bước, thân thể của Thiên Giác thì run lên.

Thật là mạnh!

Tần Quân nheo mắt lại, khi Dịch lão đầu nghiêm túc lên thì quả thực không khác gì hai người, từ vẻ mặt của Cửu Linh Nguyên Thánh cũng có thể nhìn thấy được lão mạnh tới cỡ nào.

Chỉ thấy Dịch lão đầu điểm lên trán của Thiên Giác, trong nháy mắt, Thiên Giác trợn trừng hai mắt, đồng tử co rụt lại, phong lãng vô hình quét ra khắp bốn phía.

- A a a a a ——

Thiên Giác phát ra tiếng hét thảm vô cùng đau đớn, khiến cho người ta cảm thấy da đầu run lên.

Ngay sau đó Dịch lão đầu lại vung tay phải lên, Thiên Giác đáng thương bị quăng lên vách núi, miệng phun máu tươi ồ ạt, vô cùng thống khổ.

- Nhớ ra rồi chứ?

Dịch lão đầu lạnh giọng hỏi, tên này ra tay còn hung ác hơn cả Cửu Linh Nguyên Thánh, xem ra quan hệ của bọn họ không hề tầm thường.

Tần Quân lại đoán mò.

Thiên Giác run rẩy đứng dậy, quỳ lạy Dịch lão đầu, nói với ngữ khí hoảng sợ:

- Tham kiến Ma Hoàng!

Ma Hoàng!

Tần Quân trợn mắt, trong lòng mắng to một tiếng.

Trong những quyển sách cổ hắn xem qua có ghi lại về Ma Hoàng, nghe nói Nam Vực lúc hơn vạn năm trước, Ma Đạo hoành hành, lúc ấy có một vị Ma Hoàng chính là đệ nhất nhân của Nam Vực, lúc đó còn chưa có Thánh Triều, mãi cho tới lúc Ma Hoàng biến mất, Chính Đạo mới có cơ hội lật bàn, Thánh Triều cũng lặng lẽ quật khởi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.