Ầm...
Nhìn cửa lớn dường như vững chắc bị Lý Tồn Hiếu một đòn đánh cho đổ sụp xuống, âm thanh cực lớn, kinh động tu sĩ trong phạm vi vài dặm. Lý Tồn Hiếu hét giận dữ một tiếng. Lúc này hắn liền phóng về phía nội phủ của Hữu Hổ Đường.
Tiếng hét dài này của hắn có thể nói là kinh động tất cả tu sĩ bên trong Hữu Hổ Đường.
- Có người xông vào phủ!
Từng tên tu sĩ nhanh chóng chạy về phía cửa lớn. Ngay cả Giang Tử Dư và phụ thân hắn Giang Chưởng Thiên cũng từ bên trong đại đường đi ra.
- Cường giả Địa Tiên Cảnh...
Giang Chưởng Thiên sắc mặt đại biến. Lý Tồn Hiếu phát ra khí thế khiến cho trong lòng hắn kinh sợ. Mặc dù còn chưa thấy người, hắn đã biết đối phương là cường địch.
Lúc này, một bóng người đánh vỡ lầu các phía trước bọn họ, ngang ngược không cố kỵ vọt tới. Đó tất nhiên là Lý Tồn Hiếu.
Thời khắc này thân hình khôi ngô của Lý Tồn Hiếu cao lớn hơn vài phần, phối hợp với trọng trang áo giáp trên người hắn, khiến cho hắn giống như một vị Ma thần. Bản mạng là Thiết Thạch Tinh, hình tượng của Lý Tồn Hiếu không giống thần tướng, mà giống như Lý Nguyên Phách, chính là một vị mãnh thú trên chiến trường.
Tất cả tu sĩ phóng về phía Lý Tồn Hiếu đều là bị đâm chết tươi. Thậm chí là bị Vũ Vương Sóc của hắn đập chết.
Hoàn toàn là tàn sát!
Tiếng kêu thảm thiết khiến cho phủ đệ của Hữu Hổ Đường trở nên đáng sợ kinh khủng.
Giang Tử Dư cũng nhận ra Lý Tồn Hiếu. Hắn hoảng sợ chỉ vào Lý Tồn Hiếu kêu lên:
- Chính là hắn! Chính là hắn hôm nay ngăn cản ta bao vây tiễu trừ thánh nữ của Nam Minh Thánh Giáo!
Giang Chưởng Thiên chau mày. Hắn không để ý đến người con trai của mình đã thiếu chút nữa sợ vỡ mật. Mà hắn bước về phía Lý Tồn Hiếu, đồng thời quát lên:
- Các hạ vì sao tập kích Hữu Hổ Đường ta!
Đối mặt với lời chất vấn của Giang Chưởng Thiên, Lý Tồn Hiếu xem thường cười, trực tiếp vọt về phía hắn.
Càn rỡ!
Giang Chưởng Thiên nhất thời nổi giận. Đối phương ngay cả tên họ cũng không nói ra, liền xông tới cửa, đơn giản là bắt nạt Hữu Hổ Đường hắn không người!
Lúc này tay phải hắn xuất hiện một thanh đại đao dài một trượng, chém về phía Lý Tồn Hiếu. Đại đao và Vũ Vương Sóc va chạm cùng một chỗ, phát ra tiếng kim loại chói tai. Lực lượng cuồng bạo tàn sát bừa bãi truyền ra, hất bay Giang Tử Dư và tu sĩ Hữu Hổ Đường còn lại ra ngoài, ngay cả lầu các cũng theo ầm đổ sụp xuống. Bụi bặm bay lên, khiến cho các tu sĩ trên con đường xung quanh đều kinh ngạc kêu lên liên tục.
- Có người tập kích Hữu Hổ Đường!
Một người tu sĩ chấn động kinh ngạc kêu, dẫn tới các tu sĩ xung quanh xôn xao. Hữu Hổ Đường là tồn tại thế nào? Lại có người đâm đầu vào chỗ chết, dám tập kích vị quái vật khổng lồ này!
Ầm một tiếng!
Giang Chưởng Thiên uy chấn Thủ Sát Thành lại bị Lý Tồn Hiếu hất bay ra ngoài. Chỉ nghe Lý Tồn Hiếu tức giận gầm hét lên:
- Từ hôm nay, không còn có Hữu Hổ Đường nữa!
Người này cố ý lớn tiếng, âm thanh trực tiếp phá vỡ màng tai của các tu sĩ xung quanh. Tất cả mọi người trong toàn bộ Thủ Sát Thành đều có thể nghe được lời của hắn.
Ở ngoài vài dặm, đám người Du Phượng Hoàng đang ở bên trong khách sạn nói chuyện phiếm cũng nghe được. Các nàng theo bản năng đứng dậy.
- Làm sao có thể...
Trên mặt Lương Bình đầy vẻ không dám tin. Hắn còn nhớ rõ đây là âm thanh của Lý Tồn Hiếu.
Trong mắt Du Phượng Hoàng đầy tia sáng kỳ dị. Nàng không nghĩ tới Tần Quân nhanh như vậy lại dẫn người xông tới cửa.
- Đi! Chúng ta đi xem!
Du Phượng Hoàng cầm trường kiếm trên bàn lên, liền đi về phía cửa. cả kinh tu sĩ Nam Minh Thánh Giáo còn lại vội vàng đuổi theo.
...
Trong bụi bặm cuồn cuộn, Tần Quân bước chậm đi tới. Cuồng phong thổi tới khiến y phục màu trắng của hắn bay phất phới. Đi theo phía sau hắn là Lưu Bá Ôn, Lôi Chấn Tử cùng với Ma Cốt Kiếp.
- Lý Tồn Hiếu quả thật không tệ.
Lôi Chấn Tử thở dài nói. Tuy rằng tu vi Địa Tiên Cảnh ở trong mắt hắn căn bản không tính là cái gì cả, nhưng hắn rất thưởng thức phong cách chiến đấu của Lý Tồn Hiếu.
Mặc dù Lưu Bá Ôn không có mở miệng, nhưng nụ cười trên mặt đã biểu đạt ra ý nghĩ trong lòng hắn.
Tần Quân không nói gì. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào phía trước. Chỉ thấy Lý Tồn Hiếu và Giang Chưởng Thiên từ trong đống đổ nát phía trước bay ra.
Một tiếng động nổ vang. Giang Chưởng Thiên giống như một bao cát đập về phía Tần Quân. Máu tươi trong miệng hắn bắn ra trên không trung, lưu lại một đường cong hoàn mỹ.
Mắt thấy Giang Chưởng Thiên sắp đập về phái mình, mặt Tần Quân vẫn không đổi sắc. Lúc này, thân hình khôi ngô của Lý Tồn Hiếu giống như núi nhỏ từ trên trời hạ xuống, trực tiếp rơi vào trên lưng Giang Chưởng Thiên. Lực lượng cường đại ép tới Giang Chưởng Thiên rơi xuống.
Ầm.
Một tiếng động vang lên.
Hắn rơi vào trên mặt đất vị trí cách Tần Quân mười thước, đập đến đá vụn bay ngang, bụi bặm che lấp thân hình của bọn họ.
- Tồn Hiếu, để cho ta tới giết hắn.
Tần Quân nhíu mày nói. Bụi bặm trước mặt thật giống như bị cuồng phong thổi đi. Rất nhanh Lý thân hình Tồn Hiếu và Giang Chưởng Thiên hiện ra. Chỉ thấy Lý Tồn Hiếu đứng ở trên lưng Giang Chưởng Thiên lúng túng nói:
- Ta đánh chết hắn rồi...
-...
Khóe miệng Tần Quân co quắp, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, thân thể Giang Chưởng Thiên bỗng nhiên bay ra một đạo quang ảnh. Thình lình là nguyên thần của hắn. Tay phải Lôi Chấn Tử vừa nhấc lên, nguyên thần của Giang Chưởng Thiên liền bị hút vào trong tay hắn.
Nhìn nguyên thần của Giang Chưởng Thiên không ngừng giãy dụa, Tần Quân trợn trừng mắt. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn quan sát nguyên thần ở khoảng cách gần như vậy.
Căn cứ vào những tri thức hắn biết được từ chỗ Thái Bạch Kim Tinh, tu luyện tới Hóa Hư Cảnh mới có thể ngưng tụ nguyên thần. Tu vi đạt được Địa Tiên Cảnh mới có thể khiến cho nguyên thần xuất khiếu. Nguyên thần từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, chính là một loại hình thức biểu hiện của linh hồn. Người bình thường nếu như chết, qua nhiều canh giờ, linh hồn mới có thể rời khỏi thân thể. Nhưng tu sĩ Địa Tiên Cảnh lại khác. Nguyên thần không bị cõi âm hút đi. Nguyên thần không bị diệt, liền có thể đoạt xác sống lại.
Cái gọi là đoạt xác, chính là diệt linh hồn của con người khác, chiếm đoạt thân thể người khác.
Có người nói tu vi đạt được cảnh giới cực cao, ấn ký linh hồn bất diệt, cho dù nguyên thần bị diệt, cũng có thể lại một lần nữa sống lại.
Xét đến cùng chính là một điểm, người đã chết không có gì, linh hồn có thể đầu thai. Nếu như linh hồn hóa thành hình thái nguyên thần bị diệt, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.
Hình thần câu diệt, là tàn nhẫn nhất.