Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 360: Chương 360: Song yêu đương đại




Chúc Nghiên Khanh cũng nghi ngờ hỏi:

- Liễu chấp sự, ngươi đang nói gì đấy?

- Không có gì, ngươi sau này sẽ rõ.

Liễu chấp sự lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Chúc Nghiên Khanh cười nói, trong mắt đều là vẻ tán thưởng.

Tần Quân rất không thoải mái. Giọng điệu của Liễu chấp sự nghe thế nào lại vẻ giống như trưởng bối của nữ phú gia cảnh cáo đối với tiểu tử nghèo vậy?

- Nàng là nữ nhân của ta. Không ai có thể thay đổi được sự thật này!

Tần Quân ném lại những lời này xong liền rời đi, khiến cho Liễu chấp sự cũng không có cơ hội phản bác lại.

Chúc Nghiên Khanh che miệng cười. Nàng nhìn thấy được Tần Quân bởi vì nàng mà không vui. Nàng ngược lại có chút hài lòng. Xem ra gia hỏa này rất quan tâm nàng.

- Tiểu tử này cóc mà còn đòi ăn thịt thiên nga, cũng không nhìn lại thân phận mình một chút. Không ngờ muốn thông đồng với ngươi. Nghiên Khanh, ngươi lại là người của Sồ Phượng Sơn của thánh triều, ngàn vạn đừng động tình với tiểu tử kia!

Liễu chấp sự nói lời nói thấm thía.

Chúc Nghiên Khanh chỉ mỉm cười. Ngươi làm sao biết Tần Quân tầm thường?

Bên kia, đám người Tần Quân đi ở trên đường phố.

- Bệ hạ, nữ nhân vừa rồi chính là vị cường giả Địa Tiên Cảnh của Sồ Phượng Lâu kia.

Lý Tồn Hiếu nói.

Lưu Bá Ôn cười nói:

- Chờ bệ hạ diệt xong Hữu Hổ Đường, nữ nhân kia sẽ hối hận vì những gì chính mình đã nói.

Tần Quân gật đầu, chẳng hề để ý. Địa Tiên Cảnh lại như thế nào?

Chờ sau khi hắn phát triển Đại Tần đến trình độ vượt qua thánh triều, xem nàng xấu hổ như thế nào!

Ôm tâm tình khó chịu, đám người Tần Quân trực tiếp đi về phía Hữu Hổ Đường.

Làm thế lực bá chủ Thủ Sát Thành, Hữu Hổ Đường có thể nói là mọi người đều biết. Tùy tiện kéo một người qua đường hỏi, cũng có thể hỏi được Hữu Hổ Đường ở nơi nào.

...

Bên trong một khách sạn, đám người Du Phượng Hoàng đang ngồi vây quanh hai chiếc bàn dùng bữa uống trà. Các món ăn và trà ở đây đều có thể tăng trưởng linh lực, mùi vị lại rất tốt, kinh doanh rất thịnh vượng.

- Thánh nữ, Quân Thanh bọn họ thật sự có thể diệt trừ Hữu Hổ Đường sao?

Một nữ đệ tử Nam Minh Thánh Giáo nhỏ giọng hỏi Du Phượng Hoàng.

Hữu Hổ Đường tuy rằng phân bố ở các thành, nhưng Thủ Sát Thành là tổng bộ của Hữu Hổ Đường, cường giả như mây. Nàng rất khó tưởng tượng được, bốn người Tần Quân có thể diệt trừ Hữu Hổ Đường?

Nghe thế nào cũng có loại cảm giác như nửa đêm nói chuyện phương tây.

- Hừ, thánh nữ, nàng dễ dàng giao đá thức tỉnh cho hắn, nếu chẳng may hắn chết đi, đá thức tỉnh có thể rơi vào trong tay Hữu Hổ Đường.

Lương Bình không vui hừ lạnh nói, rõ ràng rất bất mãn đối với hành vi của Du Phượng Hoàng.

Du Phượng Hoàng xem thường nói:

- Các ngươi không biết được rõ ràng thực lực của hắn mà thôi. Lại nói đá thức tỉnh đối với chúng ta tác dụng không lớn, chỉ là để đề phòng Giang Chưởng Thiên thức tỉnh huyết mạch Bạch Hổ mà thôi.

Lương Bình nhíu mày hỏi:

- Vậy vì sao Quân Thanh này cần đá thức tỉnh? Chẳng lẽ thủ hạ của hắn có người trên người mang huyết mạch thần thú sao?

Du Phượng Hoàng không trả lời. Nàng cười không nói cũng khiến cho Lương Bình trầm mặc xuống.

Nàng cũng không nói gì tới chuyện Bạch Hổ Môn chính là bị Tần Quân cướp đi. Bởi vì Nam Minh Thánh Giáo sở dĩ muốn có được Bạch Mãnh Hổ, chính là muốn mượn Bạch Mãnh Hổ đối đầu với Hữu Hổ Đường.

- Các ngươi nghe nói không? Kim Vô Hối đứng đầu Nhân Bảng đã tới mảnh đất vô chủ!

Lúc này, một tu sĩ bàn bên cạnh nói, thu hút lực chú ý của đám người Du Phượng Hoàng.

Đứng đầu Nhân Bảng, cái danh này quá vang dội!

Toàn bộ chính đạo Nam Vực, trong thế hệ trẻ tuổi trước đây rất khó tìm được người nào sánh ngang với Kim Vô Hối. Nhưng bây giờ đã có.

- Tặc lưỡi, nếu như Tần Đế cũng tới, người đứng đầu và đứng thứ hai của Nhân Bảng chạm mặt, sẽ là cục diện thế nào?

Có người trêu tức cười nói.

- Khẳng định được là đánh nhau!

- Thật sự chờ mong. Ta cá là Tần Đế khẳng định dựa vào thủ hạ đánh Kim Vô Hối thành chó!

- Nói thừa... phóng tầm mắt toàn bộ Nam Vực, Lôi Chấn Tử và Thánh Anh Đại Vương đều là cường giả đỉnh cấp. Tông môn phía sau Kim Vô Hối cũng không đủ nhìn!

- Hừ, tu vi bản thân Tần Đế bình thường. Sao có thể so sánh được với Kim Vô Hối?

Trong khách sạn bắt đầu có người bàn luận quay xung quanh chuyện của Tần Quân và Kim Vô Hối, giống như người hâm mộ đang tranh luận vì thần tượng của mình. Thậm chí còn có người tranh luận mặt đỏ tới mang tai.

Lương Bình không khỏi cảm thán nói:

- Mảnh đất vô chủ mặc dù lớn, tuấn kiệt vô số, nhưng chênh lệch cùng hai người này quả thực lớn. Bất luận là Kim Vô Hối hay Tần Đế, đều là hạng người yêu nghiệt nghìn năm khó gặp.

Du Phượng Hoàng cười thầm. Lúc trước ngươi vẫn nghi vấn người ta, hiện tại lại cảm thán người ta xuất chúng.

Đám người Lương Bình cũng không biết Quân Thanh chính là Tần Quân. Tuy rằng Quân Thanh và thủ hạ của hắn có biểu hiện rất cường thế, nhưng bọn họ và đám người Tần Quân khẳng định có sự chênh lệch.

Nhân vật trong truyền thuyết làm sao có thể xuất hiện ở trước mắt mình?

- Thiên đạo luân hồi, phật pháp vô biên. Nếu muốn cát nhân thiên tướng, cần hao tài tiêu tai.

Đúng lúc này, một tiếng cười truyền vào khách sạn, khiến cho rất nhiều tu sĩ sắc mặt biến đổi kịch liệt. Chỉ thấy Tang Lương lão hòa thượng rung đùi đắc ý đi tới. Đám tu sĩ khiếp sợ đến mức liền vội vàng đứng lên rời đi.

Hữu Hổ Đường.

Làm thế lực bá chủ ở Thủ Sát Thành, diện tích phủ đệ Hữu Hổ Đường trải dài vài dặm. Bên trong cung cấp cho mấy vạn tên tu sĩ ở lại. Hơn nữa cũng phải là tu sĩ ngoài Trúc Cơ Cảnh tầng năm mới có tư cách vào phủ ở lại, cũng có cơ hội hưởng thụ tài nguyên do Hữu Hổ Đường cung cấp.

Tần Quân dẫn theo Lôi Chấn Tử, Lý Tồn Hiếu, Lưu Bá Ôn cùng với Ma Cốt Kiếp giống như cái xác không hồn đi tới trước cửa lớn của Hữu Hổ Đường.

- Bệ hạ, chúng ta đánh như thế nào?

Lưu Bá Ôn cười hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không có để Hữu Hổ Đường vào mắt.

Tần Quân cười lạnh nói:

- Đánh như thế nào? Trực tiếp xông vào! Tồn Hiếu, ngươi tiên phong!

- Vâng!

Lý Tồn Hiếu trầm giọng quát. Trong khi nói chuyện, hắn lật tay lấy ra Vũ Vương Sóc pháp bảo của hắn. Đây là một cây thiết côn, dưới đáy đúc có bàn tay, dài đến một trượng tám thước, khiến người ta một loại cảm giác nặng nề khác thường.

Chỉ thấy hai chân hắn hơi khụy xuống, trực tiếp phóng người nhảy lên, giơ Vũ Vương Sóc lên cao ném về phía cửa lớn của phủ đệ Hữu Hổ Đường, giống như mang theo thế của vạn quân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.