Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 56: Chương 56: Cấm vệ của hoàng cung




- Vương quốc Thương Lam khó tránh khỏi không cho vương quốc Càn Nguyệt chúng ta mặt mũi đi?

- Ai nói không phải. Ngay cả Giả thái sư bọn họ cũng dám thờ ơ. Điều đó nói rõ bọn họ tới với khí thế hung hăng!

- Còn nói cái gì minh hữu. So với kẻ địch còn muốn âm hiểm hơn!

- Hơn năm mươi năm trước kết minh, lúc đó vương quốc Thương Lam hoàn toàn là dựa vào vương quốc Càn Nguyệt chúng ta!

- Đáng tiếc thái tổ lại chết sớm, ai!

Giả Hủ đi ở đằng trước, trong tai nghe được tiếng dân chúng bàn luận, trong lòng hắn cũng đầy vẻ bất đắc dĩ.

Hoàng đế hiện nay và hoàng đế một đời trước quả thực không thể so sánh được. Bất luận là thực lực cá nhân và năng lực trị thế cũng không bằng. Chỉ có điều hoàng đế hiện nay lại lòng dạ độc ác hơn đời trước.

- Lần này quyết đấu, vương quốc Càn Nguyệt lại sẽ mất thể diện. Hơn nữa còn là ở ngay trước mặt bách tính toàn thành.

Trong lòng Giả Tuân oán giận nghĩ. Sau khi biết được danh sách sứ giả của vương quốc Thương Lam, triều đình và bách tính đều chấn động kinh ngạc. Thế nhưng hai nước quyết đấu đã trở thành truyền thống, còn phải thực hiện ở ngay trước mặt bách tính thủ đô của các quốc gia.

Đây là một quy định do chính là hoàng đế đời trước đưa ra, với ý định ban đầu là vẫn đè nặng vương quốc Thương Lam. Thế nhưng hậu bối cho lực, trở thành mang tảng đá lên đập chân của mình.

Tin tức thái sư Giả Tuân bị sứ giả của vương quốc Thương Lam vắng vẻ, rất nhanh được truyền đi, khiến cho vô số dân chúng và tu sĩ oán giận không dừng. Bầu không khí Vương Đô cũng trở nên ngưng trọng.

Tin tức truyền vào trong khách sạn Lạc Nhai. sau khi Tần Quân nghe được trái lại vỗ tay tỏ ý vui mừng.

- Giả Tuân lão thất phu, ngươi trước đây bỏ đá xuống giếng đối với ta. Ngươi cũng có ngày hôm nay!

Tần Quân cảm giác rất vui vẻ. Theo thời gian trôi qua, hắn đã hoàn toàn dung hợp cùng trí nhớ của đời trước. Tương đương với hắn chính là Tần Quân thân thể này. Mười sáu năm tiền thân từng trải qua lại khiến cho hắn có cảm giác như chính mình trải qua. Trước đây, thời điểm hắn bị nói xấu là tham ô quốc khố. Giả Tuân lão thất phu lại ở trên triều, bắt hắn xoát danh vọng các loại.

Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, Tần Quân cũng cảm giác tức giận.

- Chỉ có điều vương quốc Thương Lam ngạo khí như vậy, rõ ràng là không để vương quốc Càn Nguyệt vào mắt. Quyết đấu ba trận thắng hai, vương quốc Càn Nguyệt có Nam Mãnh là tu vi Thuế Phàm Cảnh. Tìm ra hai cường giả Kim Đan Cảnh đỉnh phong cũng không khó khăn...

Tần Quân nghĩ tới đây, chân mày càng thêm nhíu lại. Uy danh của Nam Mãnh lại không chỉ lưu truyền ở bên trong vương quốc Càn Nguyệt. Ở trong các vương quốc khác xung quanh cũng rất có uy danh.

Chẳng lẽ vương quốc Thương Lam có thể tìm ra hai thậm chí ba gã cường giả Thuế Phàm Cảnh?

Nếu như Nam Mãnh cũng thất bại, cho dù Quan Vũ thắng một trận cũng khó mà nghịch chuyển được thế cục.

Xem ra được sớm làm ra dự định!

Tần Quân xoa cằm suy nghĩ đối sách. Lần này hai nước quyết đấu, hắn dự định để lực lượng mình nắm giữ chấn áp triều đình và bách tính, khiến cho hoàng đế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau đó hắn sẽ từng bước một cướp đoạt quyền lực của Tần Dự, cho đến khi ép hắn phải tuyệt vọng!

Mặt khác hắn còn có thể mượn quá trình tranh quyền đoạt lợi kích phát ra các loại nhiệm vụ, để cho chính mình trở nên cường đại hơn!

Hiện nay hắn vẫn quá yếu.

...

Vào lúc ban đêm, đám người Tần Quân đang ngồi ở tầng một ăn. Hắn và Đát Kỷ, Quan Vũ, Yến Mạc Bắc một bàn. Yến Mạc Bắc và ba gã người hầu cùng các hài đồng ăn ở hai bàn khác.

- Qua năm cửa ải, chém sáu tướng! Nói rất hay!

Quan Vũ vỗ bàn quát lớn. Tần Quân khiếp sợ đến mức đôi đũa trong tay thiếu chút nữa bị chấn động rơi xuống.

Ngươi đương nhiên cảm thấy được!

Nhân vật đó chính là ngươi!

Tần Quân rất bất đắc dĩ. Quan Vũ mặt như trái táo đỏ, giống như uống say. Hắn cố nén kích động hỏi:

- Sau đó có chuyện gì xảy ra?

Đát Kỷ và Yến Mạc Bắc cũng tò mò nhìn chằm chằm vào Tần Quân. Bên trong tầng một tất cả thực khách đều đang lắng nghe. Lúc trước bọn họ còn không để ý lắm. Nhưng nghe Tần Quân nói là Tam Quốc Diễn Nghĩa, dần dần bọn họ cũng bị hắn thu hút tiến vào trong câu chuyện.

Đối với các vị khách ở bên trong khách sạn Lạc Nhai, Tần Quân vẫn duy trì thái độ hữu hảo. Tuy rằng phần lớn cũng chỉ là kết giao với Tần Quân, nhưng lại là một lực lượng không nhỏ.

Nếu như có thể thu phục, không thể tốt hơn!

- Ngũ hoàng tử giá lâm!

Đúng lúc này, ngoài khách sạn truyền đến một tiếng kêu chói tai giống như tiếng gà trống vậy. Vừa nghe cũng biết là giọng nói của thái giám.

Tần Dự tới?

Tần Quân theo bản năng nhíu mày. Sau đó nhanh chóng đoạt lấy tấm lụa trắng buộc ở bên thắt lưng của Đát Kỷ. Ở dưới biểu tình u oán của Đát Kỷ, hắn nhanh chóng đeo lên.

Ở trước khi hai nước quyết đấu, hắn còn chưa định để lộ thân phận ra.

Thực khách chung quanh cũng không nghi ngờ. Dù sao đối phương là Tần Dự. Hơn nữa thế giới này cũng không có ảnh chụp.

Rất nhanh, Tần Dự thân mặc trang phục b gấm ảo châu ở dưới cấm vệ của hoàng cung làm bạn đi vào khách sạn Lạc Nhai. So với y phục thường xuất hành lần trước, lần này hắn là thân phận hoàng tử. Cấm vệ đứng hai hàng ở trước cửa. Chưởng quỹ cũng không thể không hành lễ.

- Không biết ngũ hoàng tử lần này tới là vì cái gì?

Chưởng quỹ khẩn trương hỏi.

Đối mặt với hoàng thất, quy định của khách sạn Lạc Nhai cũng không thể không phá.

Tần Dự không nhìn hắn. Ánh mắt Tần Dự nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đó, trực tiếp phong tỏa ở trên người Quan Vũ.

Lần trước hắn ở khách sạn Lạc Nhai bị mất mặt, khiến cho hắn cũng không muốn cho chưởng quỹ thêm mặt mũi. Hắn trực tiếp lấy ra thân phận tới mời người.

- Tiền bối, hai nước quyết chiến vô cùng cấp bách. Hi vọng tiền bối có thể theo ta tham gia vào cuộc chiến!

Tần Dự đi tới trước mặt Quan Vũ ôm quyền nói. Hắn dùng ngôn từ chính nghĩa giống như vì nước vì dân.

Lời của hắn rất có huyền cơ. Theo hắn tham gia vào cuộc chiến, cũng chính là tiến vào dưới trướng của hắn. Đến lúc đó Quan Vũ thu được công lao cũng phải phân cho hắn một phần. Đến lúc đó toàn quốc đều cho rằng Quan Vũ là người của hắn.

- Không có hứng thú!

Quan Vũ lạnh lùng nói. Tâm tình của hắn rất không thoải mái. Vừa lúc nghe được qua năm cửa ải, chém sáu tướng, kết quả lại bị Tần Dự cắt ngang.

So sánh xuống, Tần Quân càng hợp với khẩu vị của hắn hơn. Có thể sáng tác ra tiểu thuyết lấy hắn làm nhân vật chính. Đơn giản là chủ công tài đức sáng suốt nhất trên đời này.

Tần Dự lại kinh ngạc. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một ngọn lửa giận. Dưới ánh mắt ý thức hắn nhìn về phía Tần Quân. Ba người trong cùng một bàn với Quan Vũ rõ ràng lấy Tần Quân làm chủ.

- Các hạ chính là Quân công tử?

Tần Dự cố nén phẫn nộ, nhìn về phía Quân công tử hỏi.

Mấy ngày qua, cái tên Quân công tử ở bên trong Vương Đô đã huyên náo sôi sùng sục. Hơn nữa còn là đạp hắn thượng vị.

Nếu như không phải dưới điều kiện hắn muốn kết giao cùng Quan Vũ, Quân công tử làm sao có thể trở nên hưng thịnh như vậy?

Cho nên, ở trong lòng hắn Quân công tử chính là một tiểu nhân hèn hạ!

- Ừ.

Tần Quân vừa uống trà vừa nhẹ ừ một tiếng. Phong thái này rơi vào trong mắt những người khác hoàn toàn là không để ngũ hoàng tử vào trong mắt.

Những thực khách này hưng phấn đưa mắt nhìn nhau. Bình thường thái độ của Tần Quân đối với bọn họ rất hữu hảo. Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng hắn là một công tử dễ nói chuyện. Hiện tại xem ra, Quân công tử cũng có một mặt bá đạo của mình.

- Quân công tử, để cho tiền bối gia nhập quyết đấu của hai nước thì thế nào?

Tần Dự cắn răng hỏi. Hai hàng cấm vệ phía sau đều lặng lẽ đặt tay ở.

Tần Quân không trả lời, để tránh khỏi bị lộ. Tần Dự cũng không dễ lừa gạt được giống như Nam Ngọc Tâm. Tuy rằng khuôn mặt của hắn bị che khuất, nhưng nếu như nói nhiều, nhất định sẽ bị Tần Dự nhận ra.

- Vì vương quốc, hi vọng Quân công tử có thể đại nghĩa...

Tần Dự nhìn thấy được Tần Quân không mở miệng, trong lòng càng thêm căm tức. Vì vậy hắn tiếp tục khuyên. Nhưng hắn còn chưa nói hết lời đã bị Quan Vũ cắt ngang:

- Được rồi! Cút sang một bên. Đừng quấy rầy chúng ta uống rượu nói chuyện phiếm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.