...
Khách sạn Lạc Nhai.
Cốc cốc!
Tần Quân đang tu luyện bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Hắn không vui, hỏi:
- Ai?
- Tiểu nữ tử Du Phượng Hoàng, hi vọng Quân công tử nể mặt cho gặp.
Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ giống như tiếng chuông bạc vậy. Chỉ nghe âm thanh cũng có thể đoán chắc là mỹ nữ.
Tần Quân âm thầm suy nghĩ. Du Phượng Hoàng cái tên này hắn căn bản không có nghe nói qua. Chỉ có điều hắn cũng không sợ. Hạo Thiên Khuyển đang nằm ngủ ở bên cạnh.
- Vào đi.
- Đa tạ công tử đồng ý.
Vừa dứt lời, cửa phòng liền được đẩy ra. Không ngờ đó chính là một trong những vị khách thần bí không thể trêu chọc của khách sạn Lạc Nhai, nữ tử áo xanh.
- Du cô nương, có chuyện gì không?
Tần Quân ngồi xếp bằng trên giường hỏi. Hắn cũng từng chú ý tới Du Phượng Hoàng. Hắn không nghĩ tới nữ tử này sẽ chủ động tới tìm hắn.
Hắn rất tò mò dưới cái khăn che mặt của Du Phượng Hoàng sẽ là một khuôn mặt như thế nào, là khuynh quốc khuynh thành, hay xấu tới mức làm cho người khác giận sôi gan?
- Không biết Quân công tử đã nghe nói qua về Nam Minh Thánh Giáo chưa?
Du Phượng Hoàng chân thành hành lễ đối với Tần Quân. Sau đó nàng nhẹ cười hỏi. Dáng người thướt tha phối hợp với âm thanh làm cho lòng người ngứa ngáy, tuyệt đối là sát thủ thiếu nam.
Nam Minh Thánh Giáo?
Trên mặt Tần Quân lộ ra vẻ mơ hồ. Thấy vậy, Du Phượng Hoàng không khỏi nhíu mày. Ban đầu nàng còn tưởng rằng Tần Quân đến từ thế lực lớn. Nhưng hắn không ngờ không có nghe nói qua về Nam Minh Thánh Giáo.
- Nam Minh Thánh Giáo chính là thế lực đỉnh cấp của mảnh đất vô chủ. Mười hai trưởng lão đều cường giả là Hóa Hư Cảnh. Ngươi biết Hóa Hư Cảnh chứ?
Du Phượng Hoàng tự mình đi tới trước bàn ngồi xuống. Trong giọng nói của nàng khó có thể che giấu một tia ngạo nghễ.
Hóa Hư Cảnh!
Đồng tử Tần Quân co lại. Hắn mặc dù không có nghe nói qua về mảnh đất vô chủ, nhưng một môn phái lại có hơn mười hai tôn cường giả Hóa Hư Cảnh, quả thực muốn nổ trời.
- Ta đương nhiên biết Hóa Hư Cảnh. Nhị gia dưới tay ta chính là cường giả Hóa Hư Cảnh.
Tần Quân nhíu mày nói. Thua người không thua trận, không thể kinh sợ!
Thân thể mềm mại của Du Phượng Hoàng run lên. Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái. Nàng lại một lần nữa ôm quyền nói:
- Xem ra tiểu nữ tử đã khinh thường công tử.
Nàng chuyển đề tài câu chuyện, nghiêm túc nói:
- Gia nhập Nam Minh Thánh Giáo, lấy thiên phú của công tử còn có vị thiếu niên tư chất Thánh Linh Căn kia, sau này các ngươi tuyệt đối có thể vượt qua cả vương quốc Càn Nguyệt.
Quả nhiên là tới đào người.
- Tại hạ phía sau đã có môn phái. Hơn nữa không thua gì Nam Minh Thánh Giáo. Cho nên lòng tốt của Du cô nương ta chỉ có thể xin nhận tấm lòng.
Tần Quân từ chối nói. Nói đùa. Hắn nắm giữ hệ thống thần thoại. Hắn còn cần gia nhập môn phái nữa sao?
Hắn lại còn phải làm hoàng đế!
Không kém gì môn phái ở Nam Minh Thánh Giáo đi?
Du Phượng Hoàng lại bị chấn động kinh ngạc. Tần Quân ở trong mắt nàng dường như bị từng tầng sương mù dày đặc che khuất, khiến cho nàng căn bản không nhìn thấy rõ nền tảng của Tần Quân.
- Đã như vậy, tiểu nữ tử sẽ không bắt buộc công tử. Chỉ là không biết công tử có nguyện ý cùng ta kết bằng hữu hay không?
Giọng nói Du Phượng Hoàng vẫn rất bình tĩnh.
- Đương nhiên có thể. Chỉ là nếu muốn kết bằng hữu, Du cô nương có thể để cho ta xem mặt mũi thực của nàng một chút hay không?
Tần Quân cười nói. Nhìn Du Phượng Hoàng mang khăn che mặt, khiến cho chứng cưỡng bách mức độ nhẹ làm hắn rất hiếu kỳ.
Du Phượng Hoàng liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi cởi khăn che mặt ra. Nếu như thị nữ của nàng ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc kêu lên, không thể tưởng tượng nổi. Du Phượng Hoàng rất ít lộ rõ mặt mũi thực ở trước mặt cùng thế hệ. Huống gì là người vừa quen biết.
Cho dù bình thường Tần Quân làm bạn ở bên cạnh Đát Kỷ cũng không tránh khỏi cảm thấy kinh diễm. Khuôn mặt Du Phượng Hoàng vô cùng tinh xảo. Một đôi mắt đẹp bình tĩnh giống như đầm nước, khiến cho nàng thoạt nhìn lạnh lùng xinh đẹp hơn. Ở trên phương diện giá trị nhan sắc, nàng hoàn toàn không thua kém gì Đát Kỷ. Chỉ là nàng không quyến rũ bằng Đát Kỷ. Nhưng so với Thường Thiến Thiến và Nam Ngọc Tâm lại rõ ràng đẹp hơn một phần.
Nhìn thấy được Tần Quân thoáng ngây người ra, Du Phượng Hoàng khẽ cười. Sau đó nàng lại một lần nữa đeo khăn che mặt lên, khiến cho Tần Quân cũng tỉnh táo lại.
- Khụ khụ, không trách được Du cô nương phải đeo khăn che mặt. Mỹ mạo của nàng quả thực dễ dàng khiến người ta phạm tội.
Tần Quân giả ho một tiếng. cười nói. Loại ca ngợi này khiến cho Du Phượng Hoàng không khỏi cảm thấy buồn cười.
- Được rồi, tiểu nữ tử xin được cáo lui trước. Không quấy rầy Quân công tử tu luyện.
Du Phượng Hoàng đứng dậy hành lễ nói.
- Không vội. Ta có thể không tu luyện. Nếu không chúng ta đi uống chút trà, thưởng thức, ngắm hoa?
-...
- Vậy chúng ta đây hàn huyên một chút?
Du Phượng Hoàng xoay người trực tiếp rời đi, thậm chí cũng lười trả lời. Đợi sau khi nàng rời khỏi trong phòng, Tần Quân mới cười rộ lên.
Hắn chỉ là nói đùa. Tuy rằng Du Phượng Hoàng rất đẹp, nhưng thế lực sau lưng nàng lại không thể khinh thường. Tần Quân cũng sẽ không đến mức để tinh trùng lên óc.
Hắn giả vờ lỗ mãng, chính là để cho thiện cảm của Du Phượng Hoàng đối với mình giảm bớt một phần, để cho nàng ít có ý đồ với chính mình.
- Nam Minh Thánh Giáo... Nếu quả thật cường đại như Du Phượng Hoàng nói vậy, này Nam Minh Thánh Giáo tới vương quốc Càn Nguyệt có mục đích gì?
Tần Quân nhíu mày suy nghĩ tìm hiểu. Đừng nói là mười hai tôn cường giả Hóa Hư Cảnh, chỉ là một cường giả Hóa Hư Cảnh cũng đủ khiến cho vương quốc Càn Nguyệt tan thành mây khói.
Một vị quái vật khổng lồ lớn như vậy đi tới vương quốc Càn Nguyệt, khẳng định không phải chỉ đi ngang qua. Bởi vì thời gian Du Phượng Hoàng đợi ở trong khách sạn Lạc Nhai còn dài hơn so với hắn.
Bất tri bất giác, Tần Quân đã đứng ở trên phương diện lợi ích của toàn bộ vương quốc nhìn nhận sự vật.
Suy nghĩ một hồi, hắn liền ném tạp niệm ra sau đầu. Còn có ba ngày nữa là tới ngày hai nước quyết đấu. Nhiệm vụ chủ yếu trước mặt hắn chính là duy trì tình trạng thân thể ở đỉnh phong. Đến lúc đó lại một mình hoá trang lên sân khấu!
...
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Ở cửa thành Vương Đô, người ra vào càng lúc càng nhiều, khiến cho các lớn khách sạn bên trong thành đều chật ních.
Trước khi quyết đấu một ngày, sứ giả của vương quốc Thương Lam điều khiển xe ngựa tiến vào bên trong thành. Bọn họ tổng cộng có hơn một trăm người. Phần lớn là người hầu. Tổng cộng có năm chiếc xe ngựa. Trong đó bốn chiếc năm người. Một chiếc còn lại vận chuyển hàng hóa.
Trước cửa thành có cấm vệ của hoàng cung đang chờ. Đẫn đầu chính là thái sư Giả Tuân triều đại đương thời. Năm nay hắn đã hơn tám mươi tuổi, có tu vi Trúc Cơ Cảnh tầng hai, khiến cho hắn bên ngoài giống như chỉ chừng bốn mươi tuổi.
- Tại hạ là thái sư Giả Tuân của vương quốc Càn Nguyệt, đặc biệt tới đón tiếp sứ giả của quý quốc. Bệ hạ đã bị chuẩn bị một tòa phủ đệ cho quý quốc ở lại.
Giả Tuân chắp hai tay thi lễ, cười nói. Dân chúng và tu sĩ chung quanh đều đang tò mò nhìn sứ giả của vương quốc Thương Lam. Không người nào dám lớn tiếng nói chuyện.
- Làm phiền Giả thái sư dẫn đường.
Trong một chiếc xe ngựa đi đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng hờ hững. Giả Tuân nghe được, khẽ nhíu mày. Đối phương cũng không xuống xe. Rõ ràng không để vị thái sư vương quốc Càn Nguyệ này vào trong mắt.
Ở bên trong vương quốc Càn Nguyệt, Giả Tuân có thể nói là dưới một người trên vạn người. Đương nhiên đại tướng quân Nam Mãnh và hắn là vị trí ngang hàng.
Dù vậy, đối phương vẫn không có để hắn vào trong mắt. Có thể thấy được thái độ của vương quốc Thương Lam ngạo mạn tới mức nào.
Bình tĩnh mà xem xét, thực lực một nước của vương quốc Càn Nguyệt quả thực kém hơn vương quốc Thương Lam một bậc. Nhưng chênh lệch cũng không lớn. Nếu như hai nước bạo phát chiến tranh, không mấy chục năm rất khó phân ra một thắng bại. Thậm chí còn có khả năng bị các vương quốc khác ở xung quanh tập kích bất ngờ.
Giả Tuân phất tay, ra hiệu cấm vệ của hoàng cung dẫn đường.
Cứ như vậy, sứ giả của vương quốc Thương Lam theo cấm vệ của hoàng cung tiến về phía trung tâm thành. Bách tính và tu sĩ hai bên đường phố lại bàn luận.